Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 481: Tình cờ gặp gỡ




Bạch Tinh Nhiên sững người, quay đầu nhìn anh nghi hoặc nói: "Anh ơi, anh có chuyện gì sao?".

Nam Cung Thiên Ân quá kinh ngạc, quá thắc mắc, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên, tại sao anh cảm giác người phụ nữ trước mặt này lại quen vậy? Là một gương mặt trong ký ức. Hai mẹ con đang đứng trước mắt, nhìn là biết mẹ con ruột, bởi vì trông rất giống nhau.

Nhìn thấy cô, anh đột nhiên lại lật lại tất cả những nghi hoặc của bản thân, cô bé tên Kiều Vãn Nhiên này không liên quan gì đến Chu Chu, mẹ của cô bé lúc này đang đứng trước

mặt anh! Anh thậm chí còn chẳng cần đi điều tra cuộc sống của Chu Chu ở nước ngoài.

"Anh ơi, anh sao thế?", Bạch Tinh Nhiên phát hiện sắc mặt của anh lúc xanh lúc tái, không khỏi có phần lo lắng. Lẽ nào tai nạn nhỏ ban nãy Tiếu Vãn Nhiên thì không sao, mà anh lại xảy ra chuyện?

Nam Cung Thiên Ân ổn định lại đầu óc đang hỗn loạn, nói: "Cô à, tôi có thế mạo muội hỏi tên cô là gì không, bởi vì cô rất giống một người bạn của tôi".

Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, hóa ra là cảm thấy cô quen quen mới đứng hình.

Cô quan sát Nam Cung Thiên Ân trước mặt, cố gắng nhớ lại bản thân có phải có quen người đàn ông này không, chí là nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ngược lại đầu vì hồi tưởng nhiều quá lại bắt đầu đau. Cô quyết định không nghĩ nữa, cười nhẹ với anh: "Tôi họ Y, xin hỏi bạn của anh tên là gì?".

"Cô ấy tên là...", Nam Cung Thiên Ân ngại ngùng mở miệng, nhưng mãi không nói ra được...

Anh nên trả lời thế nào đây? Cô có vài phần nhìn rất giống hình Tịnh phu nhân, vài phần giống Chu Chu hồi nhỏ, nói chung gương mặt trong dầu anh chính là người như thế.

Nụ cười trên mặt Bạch Tinh Nhiên biến mất, hơi cạn lời nói: "Anh à, bây giờ kiểu tán tỉnh này không thịnh hành nữa rồi".

Nói xong, cô dắt Tiếu Vãn Nhiên quay người rời đi, đế lại Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa hết kinh ngạc và khó xử.

Tiếu Vãn Nhiên bị Bạch Tinh Nhiên dắt đi bỗng quay đầu lại, vẫy tay với Nam Cung Thiên Ân: "Chào chú!".

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng nở nụ cười, vẫy tay lại với cô bé.

Trợ lý Nhan nói đúng, cô bé tên Tiếu Vãn Nhiên này thực sự rất đáng yêu, rất hoạt bát, chỉ gặp một lần anh đã thích cô bé rồi.

Bạch Tinh Nhiên đưa Tiểu Vãn Nhiên về nhà xong liền dạy bảo một trận, Tiếu Vãn Nhiên Diet sai rồi, buồn bã cúi đầu nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, Vãn Nhiên lần sau nhất định sẽ không chạy lung tung nữa, con xin lỗi mà".

"Ngộ nhỡ chiếc xe vừa nãy lái nhanh quá thì làm thế nào? Chẳng phải đã bị đâm cho bay ra xa rồi sao?", Bạch Tinh Nhiên vẫn không vui nói: "May mà lúc tan học xe đi chậm, nếu không...".

Cô không nói tiếp nữa, cũng không muốn nghĩ đến hậu quả.

Kiều Phong ở bên cạnh xoa dầu Tiếu Vãn Nhiên nói vào tai cô bé: "Mẹ chí là quá lo cho con thôi, bỏ qua cho mẹ nhé".

"Con biết mà", Tiếu Vãn Nhiên ghé vào tai anh ấy trả lời: "Nhưng trông mẹ rất hung dữ".

"Nghiêm túc vào cho mẹ, không được nói leo!", Bạch Tinh Nhiên bực bội nói.



Tiếu Vãn Nhiên rụt cổ lại, đứng vào tư thế tiếp tục chịu phạt.

Kiều Phong cười an ủi: "Lâm, Tiếu

Vãn Nhiên đã xin lôi rồi, cũng biết sai rồi, em tha cho con đi".

Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, cô cũng không phải cố ý muốn hung dữ như thế, chỉ là nếu như không dữ với cô bé bây giờ, lần sau cô bé mà lại chạy lung tung không nhìn đường, thì không biết có được may mắn như ngày hôm nay nữa không thôi.

"Rốt cuộc là ai lái xe mà không có mắt, đụng phải Tiếu Nhiên nhà chúng ta thế?", Kiều Phong hỏi.

"Em không biết", Bạch Tinh Nhiên đặt cái roi xuống bàn thuận miệng nói.

"Là một chú trông rất đẹp trai", Tiếu Vãn Nhiên không nhịn được mà nói leo.

"Hửm? Đẹp trai cỡ nào?".

"Đẹp trai như bố ấy, chú ấy còn tán tính mẹ cơ".

Bạch Tinh Nhiên vội lườm cô bé một cái, Tiếu Vãn Nhiên lại nép vào góc tường.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế?", Kiều

Phong đưa tay nâng cằm Bạch Tinh Nhiên: "Ai mà lại to gan dám tán tỉnh vợ của anh thế? Thế em có cho anh ta số điện thoại không?".

"Đương nhiên là không rồi", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Anh ấy chẳng qua là nói em trông giống một người bạn của anh ấy, hỏi tên em, em nói với anh ấy em họ Y, sau đó anh ấy không nói gì thêm nữa".

"Anh ta không nói bạn anh ta tên gì sao?".

"Không", Bạch Tinh Nhiên nói xong, đột nhiên tò mò hỏi: "Phong, anh nghĩ có khi nào anh ấy là người lúc trước em từng quen không? Bởi vì em vừa nhìn thấy anh ấy đã có một cảm giác rất quen, nhưng em không thể nhớ ra đươc là ai".

Kiều Phong nghe cô nói thế, nghĩ một lúc rồi lắc dầu: "Chắc là không đâu, bạn bè của em ở Châu Thành không nhiều".

Nói câu này xong, anh ấy bất giác cũng rơi vào trầm tư.

Bạch Tinh Nhiên của ngày hôm nay so với dáng vẻ của hai năm trước đã khác xa, đáng ra sẽ không ai biết cô mới phải, sao lại có thế có người tán tính cô nói cô giống bạn của anh ta chứ? Lẽ nào đơn thuần chỉ là cái cớ để tán tỉnh thôi sao?

Buổi sáng, sau khi trợ lý Nhan báo cáo công việc xong, nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: "Thiên Ân thiếu gia, cuộc sống ở nước ngoài của thiếu phu nhân năm đó tôi đã tìm hiểu

ti rrtnn rlri'i rõ rni hỏi mr>t vài han hnr

tương đối rõ rồi, hỏi một vài bạn học và hàng xóm của cô ấy ở nước ngoài, họ đều nói cô ấy chưa từng có bạn trai, càng chưa từng có thai".



Nam Cung Thiên Ân gật dầu, trợ lý Nhan nói tiếp: "Hay là tôi đi điều tra thêm chỗ khác...".

"Không cần đâu", Nam Cung Thiên Ân ngắt lời.

"Không cần? Tại sao?", trợ lý Nhan kinh ngạc.

"Đứa bé không phải con cô ấy".

"Sao đột nhiên Thiên Ân thiếu gia lại chắc chắn vậy?".

"Bởi vì tôi đã gặp mẹ của đứa bé

"Vậy... tại sao anh đột nhiên lại quả quyết cô ấy là mẹ ruột của Tiếu Vãn Nhiên chứ?".

Nam Cung Thiên Ân im lặng vài giây rồi nói: "Bởi vì Tiếu Vãn Nhiên trông cực kỳ giống mẹ của cô bé, chắc chắn là mẹ đẻ". Nhớ đến người phụ nữ có gương mặt quen thuộc đó, trong lòng Nam Cung Thiên Ân bỗng có một cảm giác kỳ lạ.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên qua đời, trái tim anh cũng chết theo, hơn hai năm nay anh chưa từng có cảm giác với một người khác giới nào, đến nhìn còn chẳng buồn nhìn. Duy chí có lần này, người phụ nữ đột nhiên từ nước ngoài về này!

Trợ lý Nhan thở phào, cười: "Xem ra thật sự chí là người giống người,

không liên quan gì đến thiếu phu nhân, Thiên Ân thiếu gia anh có thể yên tâm rồi .

"ừ', Nam Cung Thiên Ân gật dầu.

Chu Chu ngủ một giấc dậy, đi ra ban công thì thấy lão phu nhân đang ở trong vườn hoa uống trà chiều.

Cô ta cắn môi, quay người vào trong phòng thay quần áo, rồi lại mở ngăn kéo ra lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út xong, mới cất bước đi xuống nhà.

Đại khái là vì năm đó cô ta ích kỳ rời bỏ Nam Cung Thiên Ân, lão phu nhân vẫn luôn không có mấy thiện cảm với cô ta. Hai năm nay cô ta vì đế có được sự yêu mến của lão phu nhân, vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách đế lấy lòng bà ta, cũng may hiệu quả khá tốt, thái độ của lão phu nhân đối với cô ta đã có chuyển biến rõ rệt.

"Bà nội, bà ngủ trưa dậy rồi ạ?", cô ta tươi cười đi đến bên cạnh lão phu nhân ngồi xuống, sau khi rót đầy chén trà cho lão phu nhân, lại rót cho mình một chén trà hoa dưỡng sinh.

Lão phu nhân 'ừ' một tiếng, nhìn cô ta: ''Sao trông mặt cứ u ám thế kia? Ngủ không ngon à?".