Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 300: Mơ về tương lai (4)






Không ngờ anh lại đến rồi, chẳng phải anh chưa bao giờ tham gia tiệc cưới của người khác sao? Sao anh lại đến? Hơn nữa còn dùng ánh mắt ấy nhìn cô?

Cô liếc một cái bằng khỏe mắt, sau khi thấy Bạch Ảnh An tựa vào người anh, trong lòng coi như cũng hơi bình tĩnh chút. Hai người họ có thể đi với nhau, hơn nữa còn thân mật như vậy, chứng tỏ mọi việc là do cô nghĩ nhiều, có lẽ ánh mắt của anh căn bản không lạnh lùng, sắc bén đến thế.

Lâm An Nam thấy Bạch Tinh Nhiên mãi không trả lời câu hỏi của mục sư, thì nhìn theo ánh mắt cô, khi anh ta thấy Nam Cung Thiên Ân thì trong lòng thoảng đau nhói.

Sáng nay mới gọi điện nói với anh ta, cô sẽ cố gắng quên quá khứ, giờ lại lơ đễnh vì một người đàn ông khác trong phần quan trọng nhất của lễ cưới.

“Cô Bạch Tinh Nhiên, xin hỏi cô bằng lòng không?”, mục sư hỏi xấu hổ lập lại

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Hà, cuối cùng Bạch Tinh Nhiên cũng bừng tỉnh, sau khi phát giác mình thất lễ thì vội vàng gật đầu: “Tôi đương nhiên bằng lòng rồi, việc này còn cần phải hỏi sao?”.

Câu trả lời của cô khiến dưới sân khấu vang lên tiếng cười khẽ, đến cả mục sự nghiêm túc cũng không nhịn được cười, sau đó nói: “Vậy được, vậy xin mời cô dâu chú rể đeo nhẫn cho nhau”.

Hai người đưa nhẫn của đối phương lên, Lâm An Nam cầm nhẫn nữ đeo vào ngón tay cô, uy hiếp bên tại cô: “Tối sẽ trừng phạt em ra trờ”.

Bạch Tinh Nhiên thì cầm nhẫn nam đeo vào ngón áp út của anh ta, áy náy nói với anh ta: “Xin lỗi”.

Cả người đôi vợ chồng trên sân khấu đều toát lên cảm giác hạnh phúc, lãng mạn, người xem lễ bên dưới cũng cảm thấy hạnh phúc cho họ.

Bạch Ảnh An thân thiết tựa bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, nói với vẻ hâm mộ: “Hạnh phúc quá, em cũng muốn có lễ cưới lãng mạn như vậy”.

Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cô ta một cái, cười khẽ: “Sẽ có cơ hội”.

“Thật sao?” Bạch Ảnh An hưng phần ngước gương mặt nhỏ nhân lên nhìn anh: “Anh thực sự sẽ tổ chức bù cho em một lễ cưới kiểu Tây như vậy?”.

“Chưa chắc là anh”, Nam Cung Thiên Ân vẫn cứ cười mỉm.

Bạch Ảnh An thì lại bĩu môi, lẩm bẩm với vẻ thất vọng: “Em còn tưởng anh bằng lòng tổ chức bù cho em cơ, làm em mừng hụt.

Lúc này, trợ lý Nhan nhanh chân đi vào từ cửa, cô ấy đứng bên ngoài đám đông nhìn xung quanh, vừa thấy Nam Cung Thiên Ân xuất chúng nhất trong đám đông thì xuyên qua đám đông đi về phía anh.

“Thiên Ân thiếu gia, quà chuẩn bị xong rồi”, đưa chiếc hộp màu hồng được gói ghém cẩn thận đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân hơi nghiêng người, nhận chiếc hộp màu hồng trong tay cô ấy, nói với cô ấy: “Cảm ơn”.

Trợ lý Nhan hơi cúi đầu, xoay người ra khỏi sảnh tiệc.

Bạch Ảnh An quan sát chiếc hộp được gói cẩn thận bằng ruy băng hồng trong tay anh, hỏi với vẻ kì lạ: “Là quả gì thế? Có thể cho em xem không?”

Vừa nãy lúc đến cô ta đã hỏi Nam Cung Thiên Ân định tặng quà gì cho Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại nói muốn cho họ một niềm vui bất ngờ, tiện thể cũng cho cô ta luôn.

Nam Cung Thiên Ân càng ra vẻ thần bí thì cô ta càng tò mò bên trong rốt cuộc có đồ quý gì.

Còn Nam Cung Thiên Ân vẫn cứ giữ vẻ thần bí như cũ nói: “Lát nữa em sẽ biết”.

“Sao lại bí mật vậy, người ta tò mò chết mất”.

Nam Cung Thiên Ân chỉ cười khẽ nhưng nụ cười không chạm được đến mắt, không nói gì.

Lâm An Nam và Bạch Tinh Nhiên trên sân khấu đã trao nhẫn xong, mục sư mỉm cười nhìn hai người, sang sảng nói: “Giờ tôi tuyên bố, lễ cưới của cậu Lâm An Nam và cô Bạch Tinh Nhiên bắt đầu từ lúc này chính thức..

Lời phía sau còn ở trong miệng, bên dưới đột nhiên vang lên một giọng nói gợi cảm: “Khoan đã.

Mọi người vốn đang đợi mục sư tuyên bố là cưới có hiệu lực thì nghe thấy giọng nói này, bất giác xoay đầu, nhìn về nơi phát ra giọng nói,

Lâm An Nam và Bạch Tinh Nhiên trên sân khẩu cũng hơi biến sắc, đặc biệt là Bạch Tình Nhiên, nghe thấy giọng Nam Cung Thiên Ân cứ như gặp ác mộng, lông tơ trên người bỗng chốc dựng đứng.

Cô lặng lẽ xoay người, nhìn Nam Cung Thiên Ân đỡ hộp quà được gói cẩn thận thất ruy băng hồng trong tay tiến lên phía trước từ trong đám đông, đi lên sân khấu.

Đám đông vốn đang xem lễ cưới bất giác đứng sang hai bên, nhường một con đường cho anh.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Thiên Ân, anh muốn làm gì?”, Bạch Ảnh An khẽ gọi, vội vàng theo sau lưng anh nói: “Quà giao cho phục vụ là được, người ta đang làm lễ mà”.

Nam Cung Thiên Ân không hề để ý, nhấc cặp chân thon dài đi thẳng lên sân khấu, đến tận khi đứng trước mặt cô dâu chú rể, quan sát hai người nói: “Quà quý thế này… đương nhiên phải đích thân giao cho cô dâu rồi, nếu không thì sao thể hiện được sự chân thành của anh”.

Trên mặt anh vẫn cười, chỉ có điều trong nụ cười toàn là sự gian xảo, người bên dưới có lẽ không hiểu, nhưng Bạch Tình Nhiên vừa nhìn đã thấy ngay.

Thực ra lúc Nam Cung Thiên Ân lên tiếng trong lòng cô đã bị lấp đầy bởi dự cảm chẳng lành, Nam Cung Thiên An tặng quà cho cô? Anh sẽ tốt bụng tặng quà cho cô Ư?

Trong tay Nam Cung Thiên Ân cầm hộp quà, Lâm An Nam và Bạch Tinh Nhiên lại mãi không giơ tay nhận, ai cũng biết đây không phải món quà tốt đẹp gì.

Cuối cùng Lâm An Nam mấp máy môi, nhìn châm chăm Nam Cung Thiên Ân lạnh giọng nói: “Anh họ, anh muốn làm gì?”.

“Tôi có thể làm gì chứ? Đương nhiên là đến tặng quả rồi”, bàn tay đỡ hộp quà của anh dịch một cái, chuyển hộp đến trước mặt phù dâu: “Làm ơn mở quà hộ tôi”.

Phù dâu nhìn Lâm An Nam và Bạch Tinh Nhiên, rồi lại nhìn hộp quà trong tay Nam Cung Thiên Ân, cuối cùng nhận lấy chiếc hộp, kéo ruy băng bên trên.

“Mang quà xuống đã”, Lâm An Nam đột nhiên nói.

Phù dâu đáp lời, đang định xoay người giao hộp cho phục vụ thi Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên lên tiếng: “Không, quà quý quả, nhỡ làm mất thì không ai đến nổi

Vừa dứt lời, hai tay phủ dầu đang giơ ra ngay lập tức rụt lại, ôm chặt hộp quà trong tay.

“Bảo các cô mở thì mở đi, nói vớ vẩn nhiều thế làm gì?”, Bạch Ảnh An cảm thấy tức giận với hành vi không hiểu chuyện của Bạch Tinh Nhiên.

Lâm phu nhân dưới sấn khấu thấy căng thẳng giữa Lâm An Nam và Nam Cung Thiên Ân không giảm ngay được, cũng lên tiếng giảng hòa: “An Nam, tấm lòng của anh họ con đấy, mau mở quả di”.

Mọi người đều đã nói vậy, Lâm An Nam cũng không tiện phản đối nữa, chỉ đành im lặng.

Sau khi lại nhìn một lượt mọi người, phù dâu bắt đấu mở hộp quà, thảo lớp ruy băng màu hồng, từng lớp giấy màu hồng phấn, sau đó là một chiếc hộp hồng thếp vàng.

Mở hộp giấy ra, bên trong là từng tập văn kiện.

Nhìn nhiều giấy A4 bên trong như vậy, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, món quà quý quan trọng đến mức phải mở tại chỗ hóa ra chỉ là một tập giấy.

Bạch Ảnh An khó hiểu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, hỏi nhỏ: “Thiên Ân, cái gì thế?”

Nam Cung Thiên Ân cười nhạt với cô ta. “Xem thử thì biết, đồng thời cũng tặng cho em một niềm vui bất ngờ.

Nam Cung Thiên Ân càng nói thế, Bạch Tinh Nhiên lại càng căng thẳng đến mức toát mồ hôi, mãi một lúc, hai tay cô mới run run nhận lấy văn kiện bên trong hộp quà.

Phần văn kiện đầu tiên là văn kiện liên quan đến việc Bạch Thị bị Ấn Thiên thu mua.

Phần thứ hai là thông báo Hứa Nhã Dung bị cảnh sát bắt

Phần thứ ba là giấy chứng tử của Bạch Cảnh Bình.

Hai phần đầu với Bạch Tinh Nhiên mà nói chỉ có ngạc nhiên, nhưng không sốc lầm, nhưng khi cô nhìn thấy phần thứ ba, nhìn thấy giấy chứng tử của Bạch Cảnh Bình, cơ thể cô bất giác run rẩy. Nếu không phải Lâm An Nam đỡ cô thì chắc cô đã ngã xuống rồi.

Bố cô mất rồi? Việc vừa xảy ra?

Cô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Thiên Ân, mãi mới nhả ra một cầu: “Anh có ý gì?

Anh có ý gì? Tại sao lại muốn tặng những thứ này cho cô vào ngày cưới của cô? Phát hiện cái gì rồi sao? Hay là trả thù ư?

“Tặng quà cho mày còn cần hỏi có ý gì sao? Đồ không biết điều”, Bạch Ảnh An bực mình xen miệng: “Nhiều người nhìn lắm, còn không mau cảm ơn anh rể mày đi”.

“Chị câm miệng cho tôi!”, Bạch Tinh Nhiên tức giận quảng văn kiện trong tay lên người cô ta.

Bạch Ảnh An bị cô đập trước mặt mọi người như vậy tức đến mức suýt thì giậm chân.

Nhìn Bạch Tinh Nhiên mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy, Nam Cung Thiên Ân lại vẫn cười nhạt: “Bên trong còn nữa đó”.

“Tinh Nhiên”, Lâm An Nam lo lắng kéo Bạch Tinh Nhiên vào lòng, khẽ khàng an ủi: “Tinh Nhiên, đừng để ý anh ta, chúng ta vào trong trước đi,

Lâm An Nam ôm cô định đi, nhưng Bạch Tình Nhiên lại nhìn phần văn kiện tương đối dày cuối cũng nằm trong hộp quả, cuối cùng vẫn túm lấy nó.