Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 299: Mơ về tương lai (3)






Sau khi Bạch Ánh An rời khỏi bệnh viện thì đến thẳng văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của Tập đoàn Nam Cung.

Nam Cung Thiên Ân đang nói gì đó với trợ lý Nhan, cô ta bao lâu nay không hề có hảo cảm với trợ lý Nhan nên chí dửng dưng liếc cô ấy một cái, rồi khoan khoái đi về phía Nam Cung Thiên Ân đang ngồi phía sau bàn làm việc.

“Thiên Ân, bao giờ chúng ta đến chỗ tổ chức hôn lễ?”, cô ta đi đến cạnh Nam Cung Thiên Ân, thuận thế xoay người ngồi lên đùi Nam Cung Thiên Ân, hoàn toàn không đế ý bộ lễ phục gợi cảm đang mặc trên người.

Trợ lý Nhan hơi cụp mắt, nói: “Thiên Ân thiếu gia, vậy tôi xin phép đi làm việc trước”.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Đi đi”, Nam Cung Thiên Ân một tay đỡ eo Bạch Ánh An.

Bạch Ánh An tựa vào lòng anh, cười bẽn lẽn nói: “Thực ra cũng không cần sớm thế, giờ mới hơn 9 giờ đúng không?”.

Ý là nếu giờ anh có hứng thì cô ta vẫn có thế chơi với anh một hiệp. Nam Cung Thiên Ân sao có thế không nghe ra được ấn ý của cô ta, anh chỉ hờ hững cười, đế mặc cô ta lắc lư, ma sát trên người mình.

Bạch Ánh An thấy anh không phản đối nên to gan hơn, bàn tay chui vào vạt áo sơ mi của anh, dịu dàng vào vạt áo sơ mi của anh, dịu dàng trêu đùa.

Điện thoại Nam Cung Thiên Ân đặt trên bàn reo, anh nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình rồi lại nhìn người phụ nữ đang ra sức trêu chọc mình trong lồng ngực, sau đó cầm điện thoại lên ấn phím nghe.

“Có việc sao?”, giọng nói của anh không lạnh không nóng.

Đầu bên kia vang lên tiếng thút thít đau buồn khe khẽ của đàn ông, mãi mà không nói được gì, Nam Cung Thiên Ân mất kiên nhẫn cau mày: “Nếu không có việc gì thì tôi dập máy đây”.

Người ở dầu dây bên kia cuối cùng cũng lên tiếng: “Thiên Ân thiếu gia, tôi cố tình gọi cho cậu để nói với cậu một tiếng xin lỗi, mọi việc đều do tôi gây nên, là tôi ép hai chị em nó làm thế, không liên quan gì đến chúng nó hết…”.

“Dừng”, Nam Cung Thiên Ân dửng dưng nhả ra một chữ, Bạch Ánh An ngạc nhiên ngước mặt lên, Nam Cung Thiên Ân cúi dầu mím cười nói với cô ta: “Không phải nói em đâu cưng”.

Bạch Ánh An cười dịu dàng, tiếp tục động tác dang dở.

Nam Cung Thiên Ân nói tiếp: “Tôi không thích nghe người khác xin lỗi, càng không cần giải thích”.

“Được… tôi biết mình đã phạm tội lỗi không thể tha thứ, tôi cũng bằng lòng chịu trách nhiệm cho việc làm của mình, Nam Cung thiếu gia… có phải tôi chết rồi thì cậu sẽ tha thứ cho hai đứa con gái của tôi, sẽ tha cho chúng nó không?”.

“Chưa chắc”.

“Nam Cung thiếu gia, coi như tôi xin cậu được không?”.

“Xin tôi thì thôi đi, tôi chưa có thế diện lớn đến vậy”, lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân phủ lên đỉnh đầu Bạch Ánh An, khẽ khàng vuốt ve.

“Nam Cung thiếu gia, xin cậu nhất định phải tha cho con gái tôi!”, Bạch Cảnh Bình ở đầu bên kia đột nhiên gào khóc, tiếp đó là hàng loạt tạp âm “vù vù”, như tiếng gió thổi, cuối cùng là tiếng bịch, cùng với tiếng thét sợ hãi của mọi người.

Âm thanh đó lớn đến mức làm Bạch Ánh An cũng phải giật mình.

“Tiếng gì thế?”, Bạch Ánh An ngạc nhiên nhìn điện thoại của Nam Cung Thiên Ân hỏi.

Nam Cung Thiên Ân chỉ lặng im hai giây, rồi bỏ điện thoại xuống, cúi đầu cười khẽ với cô ta: “Không có gì, có người nhảy lầu thôi”.

“Nhảy lầu? Ai thế? Có chuyện gì thế?”, Bạch Ánh An nhìn điện thoại vẫn vang lên tiếng xôn xao không ngừng trong tay anh.

“Không rõ nữa, chắc là có người không muốn sống nữa”, Nam Cung Thiên Ân tắt máy, bế Bạch Ánh An xuống khỏi đùi mình, vừa sửa sang lại quần áo bị cô ta làm lộn xộn, vừa cười nói: “Đi thôi, chúng ta phải xuất phát rồi”.

“Xuất phát giờ á? Còn sớm mà”.

“Không sớm nữa, đến muộn thì sẽ lỡ mất trò hay”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Lễ cưới thôi mà, xem chán lâu

“Nhưng anh chưa chán”, Nam Cung Thiên Ân lại mím cười với cô ta.

Bạch Ánh An biết không giữ được anh, chí đành theo anh rời khỏi văn phòng, đi về hướng thang máy.

Trong khách sạn năm sao nổi tiếng nhất Châu Thành khách khứa đông nghìn nghịt, từ trong phòng đến vườn hoa bế bơi cỡ lớn ngoài trời, chỗ nào cũng được bày biện lãng mạn ấm áp, mỗi một góc đều vang vọng âm nhạc êm tai.

Trong khung cảnh ấy, đàn ông mặc com-lê lịch sự, phụ nữ thì mặc váy dạ hội xinh đẹp gợi cảm, trên mặt ai cũng là nụ cười nhã nhặn.

Tiệc cưới như một buổi giao lưu cỡ lớn, một nhóm người giàu có cầm ly rượu nói mấy lời khách sáo, móc nối quan hệ, không khí hài hòa.

Sau khi đón xong khách, Bạch Tinh Nhiên được sắp xếp vào phòng nghỉ của cô dâu nghỉ một lát.

Cô ngồi trước gương đế thợ trang điếm dặm phấn cho mình, Lâm An Nam đứng sau lưng cô, nhìn cô xinh đẹp mê người trong gương, không nhịn được mà hôn lên má cô một cái:

“Xinh quá”.

Diêu Mỹ ờ bên cạnh nhìn thấy anh ta hôn Bạch Tinh Nhiên, ngay lập tức bật cười trêu chọc: “Lâm thiếu gia, anh không thể đợi đến tối hẵng hôn sao? Người ta vừa mới dặm phấn xong”.

“Vần có thế dặm lại mà”, Lâm An Nam nhìn cô ấy một cái, cho cô ấy ánh mắt “nhiều chuyện”.

“Thợ trang điểm cũng mệt lắm đó, anh có tăng lương cho người ta đâu”.

“Tăng, tăng hết”, Lâm An Nam hào phóng nói.

Mấy thợ trang điếm ngay lập tức cười vui vẻ: “Cảm ơn Lâm thiếu gia!”.

“Xem đi, có tiền hào phóng thật, mấy người phải cảm ơn tôi đó”, Diêu Mỹ chí bản thân.

“Được rồi, đừng trêu người ta nữa”, Bạch Tinh Nhiên cười kéo gấu áo Diêu Mỹ.

“Người ta tham gia lễ cưới còn phải lén la lén lút, rất bực mình đấy, cậu còn không cho mình đùa Lâm thiểu gia , Diêu Mỹ cô ý giận dôi liểc cô một cái: “Còn chưa kết hôn mà đã bảo vệ Lâm thiếu gia nhà cậu thế rồi, đồ vô lương tâm”.

Không được làm phù dâu đã thất vọng lắm rồi, đến cả tham gia lễ cưới cũng phải như đi ăn trộm, không được đế Nam Cung Thiên Ân thấy mình, cảm giác lén lút này thực sự quá khó chịu.

“Tinh Nhiên sắp thành bà Lâm rồi, đương nhiên phải bảo vệ Lâm An Nam tôi rồi”, Lâm An Nam đắc ý cười.

Diêu Mỹ liếc anh ta một cái, hừ hừ rồi không nói gì nữa.

Mọi người nói nhảm trong phòng nghỉ một lúc thì có phục vụ đến báo họ chuẩn bị ra.

“Đi thôi”, Lâm An Nam dắt Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế, hai người cùng đi ra ngoài đại sảnh.

Cùng với khúc nhạc lễ cưới chậm rãi vang lên, cặp cô dâu chú rế tay trong tay xuất hiện ở cửa cầu thang xoắn ốc tầng hai, dưới tầng, mọi người vỗ tay rộn ràng.

Nhìn cảnh khách khứa đông đúc, Bạch Tinh Nhiên không kiềm được mà bắt đầu căng thẳng, lần đầu cô thấy cảnh này.

Lâm An Nam cảm nhận được sự căng thẳng của cô, bàn tay đang nắm tay cô siết lại, nói kẽ bên tai cô: “Đừng căng thẳng, đều là người quen.” Bạch Tinh Nhiên gửi cho anh ta nụ cười cảm kích, cẩn thận nhấc đôi giày cao gót thủy tinh dưới chân, đi xuống tầng với anh ta.

Lúc hai người cùng đến sân khấu lễ cưới dựng tạm để chấp nhận lễ rửa tội của mục sư, khi mục sư hỏi có bằng lòng chung thủy với đối phương cả đời, dù nghèo đói hay vất vả, đến tận khi già đi bệnh tật, qua đời không.

Lâm An Nam không hề do dự tuyên bố sự bằng lòng của anh ta.

“Con đồng ý.” ba chữ không hề quanh co.

“Cô Bạch Tinh Nhiên, cô thì sao?” mục sư đổi sang hỏi Bạch Tinh Nhiên.

Lúc Bạch Tinh Nhiên vừa định nói “con đồng ý”, thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đáng sợ bắn đến từ cửa vào đại sảnh. Cô bất giác nhìn sang phía đó, đúng lúc chạm phải ánh mắt Nam Cung Thiên Ân. Anh vừa từ ngoài vào, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như dao sắc, khiên cô bất giác hít sâu một hơi.