Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 266: Mỗi người một ý đồ(2)





Lâm An Nam bực mình nhả ra một câu:

“Thiếu phu nhân, chuyện này không cần cô nhắc nhở”.

Bạch Ánh An cười khẩy:

“Anh đừng có kiểu coi thường như thế, vợ anh là người phụ nữ như thế nào chắc anh biết rõ hơn tôi, trong lòng nó chắc chắn vẫn chưa quên được Nam Cung Thiên Ân đâu”.

mặt Lâm An Nam hơi biến sắc, thực ra anh ta có thế cảm nhận được, chí là luôn không muốn thừa nhận mà thôi, giờ Bạch Ánh An nói thế trong lòng anh ta như bị kim châm vậy.

Bạch Tinh Nhiên hơi chột dạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta:

“Thiếu phu nhân tốt nhất chị nên phân biệt rõ tình hình, giờ là lúc chúng ta cùng phe đế đối phó với Phác Luyến Dao, chị chọc giận tôi thì chẳng có lợi cho chị đâu”.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Bạch Ánh An bị cô nói như vậy, nghĩ thấy cũng đúng.

Bản thân cô ta cũng không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đều chỉ muốn thiêu chết cô thôi, lần nào cũng phải tranh cãi lúc mới chịu.

Cô ta bĩu môi:

“Thôi được, tôi chí là lên nhắc nhở hai người chút thôi”.

Sau khi Bạch Ánh An đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm An Nam một cái, thấy sắc mặt của anh ta vẫn không được tốt lắm, thế là ta vẫn không được tốt lắm, thế là dùng tay đấy cánh tay anh một cái:

“Anh đừng nghe chị ta nói linh tinh, tôi đã không còn chút suy nghĩ gì với Nam Cung Thiên Ân nữa”.

Lâm An Nam hít nhẹ một hơi, bất lực nói:

“Kế cả có đi nữa thì cũng sao chứ? Em chẳng phải đã nói rõ với tôi rồi à, từ lâu đã không còn yêu tôi

“Không sao, tôi tin có một ngày em sẽ lại yêu tôi thôi”, Lâm An Nam vỗ vai cô nói:

“Thôi được rồi, em nghỉ một lát đi, tí nữa xuống ăn cơm”.

Bữa trưa mọi người cùng ăn trong khách sạn năm sao của khu nghỉ dưỡng, một bàn hơn mười người, mọi

người ăn với nhau khá là vui vẻ.

Sau khi ăn trưa xong, ai nấy đều về phòng, buổi chiều cùng đến phía Tây Bắc của khu nghỉ dưỡng xem triển lãm hoa sen.

Bạch Tinh Nhiên lần dầu tiên được nhìn thấy nhiều hoa sen đẹp như vậy, cô vừa đi đến bên hồ sen không kìm được mà thốt lên:

“Woa, đây mới là mênh mông bát ngát này, nhiều hoa sen quá đi”.

Phác Luyến Dao cười tươi đi tới nói:

“ở đây nổi tiếng về hoa sen đó, hơn nữa giờ lại đang là mùa sen, cho nên em mới gợi ý là đến đây mà”.

“Chọn địa điếm được đấy”, Bạch Tinh Nhiên cười lại với cô ta, rồi quay dầu sang nói với Lâm An Nam:

“An Nam, mau giúp em chụp một tấm đi”.

Cô đưa điện thoại cho Lâm An Nam, Lâm An Nam đón lấy điện thoại của cô, một tay ôm lấy eo cô một tay giơ cao điện thoại.

Tách’ một tiếng, bức ảnh chung thân mật của hai người xuất hiện luôn trên màn hình.

“Nào, đưa em xem với”, Bạch Tinh Nhiên cầm lấy điện thoại xem, cô trề môi:

“Không chụp được hoa sen rồi”.

“Vậy à, thế đế anh chụp lại tấm khác”, Lâm An Nam lại cầm điện thoại cô, sau đó ôm eo cô chặt hơn cả vừa nãy, lập tức chụp xong luôn một tấm ảnh mới.

Bạch Ánh An thấy hai người đang chụp ảnh tự sướng thế là ngấng dầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, cô ta híp mắt cười:

“Thiên Ân, chúng mình cũng chụp vài kiểu ảnh đi được không?”.

Cả quãng đường cô ta đều khoác tay Nam Cung Thiên Ân, cho đến lúc này mới buông ra đế mở túi xách lấy điện thoại.

“Được”, Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ nói:

“Nhưng chụp bằng điện thoại thì thường quá, bảo Thấm Khác dùng máy ảnh chụp đi”.

“Đế em chụp cho hai người nhé”, Phác Luyến Dao tự xung phong, sau đó chạy đến bên cạnh Thấm Khác đang đi khắp nơi chụp phong cảnh, giật lấy máy ảnh trong tay cậu ta rồi chạy lại.

“Này, anh đang chụp giọt sương mà”, Thấm Khác phản đối.

“Chiều làm gì có sương, đương nhiên là chụp người càng quan trọng hơn rồi”, Phác Luyến Dao làm mặt xấu với cậu ta, sau đó cầm máy ảnh quay lại trước mặt Nam Cung Thiên Ân và Bạch Ánh An:

“Nào, anh họ và chị dâu họ đứng tình cảm chút, tình cảm chút nữa đi, được rồi, một, hai…”.

giọng nói Phác Luyến Dao có hơi to, Bạch Tinh Nhiên quay đầu lại nhìn thấy cả cơ thế Bạch Ánh An gần như bám chặt vào Nam Cung Thiên Ân vậy, còn Nam Cung Thiên Ân lại ôm eo cô ta một cách thân mật, vô cùng thân mât.

Ngoài lần gặp gỡ tình cờ ở trung tâm thương mại lần trước, thì đây là lần đầu tiên cô thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, hơn nữa còn với bộ dạng rất thân mật. Dù sao từng ở cùng với Nam Cung Thiên Ân, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân còn là bố của con cô, trong lòng cô… ít nhiều vẫn có chút chua xót.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

một phút bất cẩn, cô liền ngây người đi, hơn nữa còn bần thần trước mặt tất cả mọi người nữa.

Ngoài Phác Luyến Dao đang mừng thầm ra, mặt Bạch Ánh An và Lâm An Nam hơi biến sắc, còn người trong cuộc như Nam Cung Thiên Ân chỉ hơi nhìn cô một cái rồi dắt tay Bạch Ánh An đi ngang qua trước mặt cô.

“Anh họ An Nam, em cũng chụp cho hai người một kiểu nhé”, Phác Luyến Dao cười hi hi nói.

Bạch Tinh Nhiên hơi định thần lại, quay đầu nhìn cô ta mím cười:

“Được, cảm ơn nhé”, nói xong, cô chủ động ôm cánh tay Lâm An Nam, mặt hơi dựa vào vai anh ta.

“Anh họ An Nam, anh cười lên đi”, Phác Luyến Dao giục nói.

Lâm An Nam thầm hít một hơi, cố nặn ra một nụ cười.

một đám người ngắm hoa sen xong, lại vào trong ngôi đình giữa hồ sen uống trà sen, ăn bánh tâm sen, những người lớn tuổi ai nấy đều hết lời khen ngợi những đặc sắc ở đây.

Phác Luyến Dao dẫn đầu thuê vài con thuyền, hào hứng vỗ tay nói với mọi người:

“Các bà, các bác ở đây nghi ngơi uống trà, còn các anh chị em đi theo em đi, chúng ta chèo thuyền nào!”.

Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy chèo thuyền, lập tức sợ co người lại, lắc đầu theo bản năng:

“Không, chị không xuống đâu”.

Nói đến nước là sợ, chèo thuyền á? Cô thật sự không có cái gan này.

“Chị dâu họ, chị đừng làm mất hứng như thế chứ”, Phác Luyến Dao nhíu mày.

“À mà, chị cũng không đi, chị…” Bạch Ánh An ngại ngùng nhìn Nam Cung Thiên Ân cười nói:

“Đại thiếu gia anh biết đấy, em sợ nước”.

“mấy người người thì sợ nước, người thì không muốn đi, thế chẳng phải em thuê mấy cái thuyền đều lãng phí rồi sao?”.

“mấy em tự chơi với nhau được mà, Thấm Tâm và Thấm Khác chèo thuyền cùng em”.

“Đừng thế chứ, như thế vô vị lắm”, Phác Luyến Dao quay sang Bạch Tinh Nhiên nói:

“Chị dâu họ, chị không sợ nước, chị xuống chèo thuyền với bọn em đi, chị không đi thì anh họ An Nam cũng không muốn đi nữa”.

“Chị…”, Bạch Tinh Nhiên nhìn Lâm An Nam, lại nhìn sang ánh mắt như giết người của Bạch Ánh An, đành miễn cưỡng gật đầu:

“Vậy được, nhưng chị không biết chèo thuyền đâu”.

“Không sao, chúng em đều không biết cả”, Phác Luyến Dao kéo tay Thấm Tâm:

“Đi thôi, chị dâu cả sợ nước thì không đi nữa, chúng ta vừa đủ ba thuyền cho sáu người”.

Bạch Ánh An bị bỏ lại một cách hiển nhiên, đành đứng trên bờ nghiến răng nghiến lợi.

Phác Luyến Dao kéo Thẩm Tâm đến bến thuyền nhỏ, Thẩm Tâm và Nam Cung Thiên Ân lên cùng một thuyền, Phác Luyến Dao và Thấm Khác cũng đã lên thuyền, Bạch Tinh Nhiên lại vẫn đứng trên bờ lén lút run rấy.

Lâm An Nam ghé vào tai cô nói:

“Phác Luyến Dao có mưu đồ, em muốn bị trúng kế sao?”, nói xong anh ta dùng tay xoa đầu Bạch Tinh Nhiên nói:

“Đừng sợ, có anh ở đây em không chìm nổi đâu”.

Bạch Tinh Nhiên tuy sợ, nhưng nghe thấy Lâm An Nam nói vậy lập tức can đảm lên thuyền, cô lén nhìn Nam Cung Thiên Ân ở hàng dầu, trong lòng thắc mắc Nam Cung Thiên Ân rõ ràng không thích ham hố chơi mấy trò này, thế mà lại đồng ý đến chèo thuyền? Kỳ lạ thật.

Thuyền hơi lắc lư, cô lập tức sợ đến hét lên một tiếng, những người phía trước nghe thấy tiếng hét của cô dều ngoái dầu lại nhìn. Phác Luyến Dao cười nói:

“Chị dâu họ, trông bộ dạng sợ hãi của chị kìa, chị không phải là cũng sợ nước giống chị dâu cả đấy chứ?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn nhanh về phía Nam Cung Thiên Ân một cái, rồi mỉm cười trả lời cô ta:

“Chị không sợ nước, nhưng chị thấy cái thuyền này không được vững cho lắm, nếu rơi xuống nước thì không tốt”.

Đế tỏ ra mình không sợ nước, cô còn đi đến dầu thuyền đứng giơ hai ngón tay bảo Lâm An Nam chụp ảnh cho cô.

Lâm An Nam thương xót đến dầu thuyền ôm cô vào lòng nói:

“Chụp một mình thì đẹp sao được, chúng mình cùng chụp đi”, nói xong còn nhìn sang bác lái thuyền nói:

“Bác ơi, có thế lái thuyền sang gần chỗ đám hoa sen kia chút không? Bên đó cảnh mỉm cười trả lời cô ta:

“Chị không sợ nước, nhưng chị thấy cái thuyền này không được vững cho lắm, nếu rơi xuống nước thì không tốt”.

Đế tỏ ra mình không sợ nước, cô còn đi đến dầu thuyền đứng giơ hai ngón tay bảo Lâm An Nam chụp ảnh cho cô.

Lâm An Nam thương xót đến dầu thuyền ôm cô vào lòng nói:

“Chụp một mình thì đẹp sao được, chúng mình cùng chụp đi”, nói xong còn nhìn sang bác lái thuyền nói:

“Bác ơi, có thế lái thuyền sang gần chỗ đám hoa sen kia chút không? Bên đó cảnh đẹp quá”.

“Được thôi”, bác lái thuyền điều khiến thuyền lại gần đám hoa sen.