Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 265: Mỗi người một ý đồ(1)





Từ Châu Thành đến Liễu Thành, đi đường cao tốc hơn một tiếng là đến nơi, khi cả nhà Lâm phu nhân đến khu nghỉ dưỡng, nhà Nam Cung và nhà họ Thấm cũng đều đã đến nơi, mọi người đang ngồi trong vườn hoa của khách sạn kiểu biệt thự.

Tuy là hai gia đĩnh lớn, nhưng số người lại chỉ có bảy, tám người, thêm bốn người nhà họ Lâm nữa, vừa đủ ngồi một bàn tròn.

Khách sạn là căn biệt thự phong cách vườn hoa lớn nhất trong khu nghỉ dưỡng, không gian rộng, tiện nghi đầy đủ, tổng cộng có hơn mười phòng.

“Bà nội, bà thích chỗ ở này không ạ?”, Bạch Ánh An lấy lòng lão phu nhân nói:

“Nếu bà không thích thì chúng ta có thế đổi sang phong cách khác, phía bờ biến có căn nhà gỗ nhỏ, phía sườn núi có nhà sàn, cơ sở hạ tầng cũng đều rất tốt đó.”

Lão phu nhân uống một ngụm trà, nhìn không gian xung quanh nói:

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Chúng ta đông người, thôi ở đây đi”.

Bạch Ánh An gật đầu:

“Vâng, cháu cũng thấy đông người ở đây sẽ phù hợp hơn, buổi tối mọi người có thế ra vườn hoa nói chuyện uống trà với nhau”.

Bạch Ánh An nói xong, đi đến ngồi bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, khoác cánh tay anh tươi cười nói:

“Đại thiếu gia, anh có muốn uống gì không đế

em vào nhà lấy”.

Nam Cung Thiên Ân thu lại ánh mắt đang nhìn Lâm An Nam và Bạch Tinh Nhiên trước cổng vườn hoa, nhìn cô ta mỉm cười:

“Không cần đâu, anh uống trà với bà nội là được rồi”.

Thấm phu nhân Nam Cung Ngọc nhìn Bạch Ánh An, mỉm cười khen ngợi:

“Ánh An nhà chúng ta rất chu đáo đấy, làm gì cũng cấn thận như vậy .

“Bác gái, chẳng nhẽ cháu không chu đáo à?”, Phác Luyến Dao đi vòng qua chỗ Thấm phu nhân, vừa dùng hai tay đấm lưng cho lão phu nhân vừa hi hi cười.

“Cháu ấy, lúc nào cưới Thấm Khác thì bác mới thấy cháu chu đáo

“được”, Thẩm phu nhân cười quở trách.

“Bác gái, cháu và Thấm Khác đều rất bận, bác cho chúng cháu thêm một thời gian nữa đi”, Phác Luyến Dao nhìn Thấm phu nhân chắp tay ra vẻ khấn cầu, sau đó mím cười tiếp tục bóp vai cho lão phu nhân.

“Luyến Dao cũng là một đứa chu đáo, Thấm Khác có con mắt tinh tường đấy”, lão phu nhân giơ tay lên vỗ vào mu bàn tay của Phác Luyến Dao.

Thấm Khác lập tức lên tiếng phản đối:

“Haiz, bà nội, bà không được khen cô ấy, cô ấy sẽ kiêu ngạo đấy”.

Nghe thấy hai người họ tranh cãi, mọi người đều cười lên.

Lâm phu nhân đứng ở lối ra vào nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lâm An Nam và Bạch Tinh Nhiên nhắc nhở nhỏ:

“Con xem người ta khéo ăn nói chưa kìa, biết làm cho người khác vui, hai đứa mau ra chào bà ngoại đi, nhớ là lão phu nhân thích người khác gọi là bà nội, còn thích được người khác dỗ dành nữa”.

Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam nhìn nhau, cô rất biết dỗ dành trẻ con, nhưng với người vai vế trên cao như lão phu nhân thì cô đúng là không có kinh nghiệm. Hơn nữa lâu lắm rồi chưa gặp, chỉ cần đứng trước mặt lão phu nhân cô e là mình đã căng thẳng rồi, chứ đừng nói đến là nịnh nọt lấy lòng nữa.

Đương nhiên, chào hỏi thì vẫn phải ra chào hỏi rồi.

Lâm An Nam hình như cảm nhận được sự bất an của cô, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô rồi thì thầm bên tai nói:

“Đừng lo, có tôi ở đây rồi”.

Nghe thấy lời của anh ta, Bạch Tinh Nhiên hơi cảm thấy yên tâm hơn, cùng anh ta đến trước mặt đám người kia.

Hai người sau khi đến trước mặt lão phu nhân và Thấm phu nhân chào hỏi xong, lại đến chào mấy người sàn tuổi.

Phác Luyến Dao nhìn Bạch Tinh Nhiên trước mặt, trang điếm lòe loẹt, mặc chiếc váy sexy, đi đôi giày cao gót đến mười phân, cô ta đột nhiên mím cười nói:

“Anh họ An Nam, nghe nói hai người sắp cưới rồi à?”.

“Đúng thế, mùng 6 tháng sau, đến lúc đó nhớ đến tham dự nhé”, Lâm An Nam cười nói.

“Đương nhiên rồi, em và Thấm Khác chắc chắn sẽ có mặt đúng hôm đấy”, Phác Luyến Dao lại nhìn sang Bạch Tinh Nhiên, ngạc nhiên nói:

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Hai chị dâu họ trông giống nhau thật đó, như là sinh đôi vậy”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn Phác Luyến Dao mím cười:

“Bọn chị là hai chị em ruột mà .

Bị nhiều người nhìn như vậy, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy cả người không thoải mái, cô muốn kéo Lâm An Nam rời khỏi, nhưng lại không thể không làm theo yêu cầu của Lâm phu nhân, hỏi han lấy lòng lão phu nhân:

“Bà nội, bà đi đường chắc mệt lắm nhí?”.

Lão phu nhân nhìn cô, nở một nụ cười gượng:

“Hơn một tiếng thôi, bà vẫn chưa đến mức yếu như vậy”.

“Cũng phải, sức khỏe của bà nội xưa nay lúc nào cũng tốt hết”, Bạch Tinh Nhiên thấy lão phu nhân định bưng cốc trà, vội vàng đưa tay ra bưng trà lên đưa cho bà ta.

“Ngoan lắm, không cần xúm quanh bà đâu, cứ chơi thoải mái đi”, lão phu nhân đón lấy cốc trà uống một ngụm, Bạch Tinh Nhiên đưa tay định đón lấy cốc trà của bà ta, lão phu nhân lại đưa cốc trà sang hướng khác né tránh:

“Đi đi”.

Bạch Tinh Nhiên ngượng ngùng đứng ở đó, đưa mắt nhìn xung quanh không cấn thận nhìn trúng vào Nam Cung Thiên Ân, thấy anh cũng đang

nhìn mình, trong lòng cô lại càng thêm mất tự nhiên hơn.

Cô túm lấy bàn tay Lâm An Nam mím cười:

“An Nam, chúng mình đi lên xem phòng đi”.

“Được”, Lâm An Nam cầm lại bàn tay của cô nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay anh ta.

“Bà nội, chúng cháu lên phòng trước đây”, sau khi Bạch Tinh Nhiên chào lão phu nhân, cô cùng Lâm An Nam đi lên phòng.

Vào đến phòng, trong lòng Bạch Tinh Nhiên vẫn có chút hoang mang bất an, đến bản thân cô cũng không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt của Nam Cung Thiên Ân lại cảm thấy bất an đến thế, luôn cảm thấy ánh mắt của anh sắc như dao vậy.

Lâm An Nam ôm vai cô, nhẹ nhàng an ủi:

“Tôi xin lỗi, khiến em phải tủi thân rồi”.

“Đâu có”, Bạch Tinh Nhiên vô tư cười:

“Tính cách của lão phu nhân thế nào tôi biết rõ hơn anh đấy, nên cũng sớm đã quen rồi”.

“Em nghĩ được như vậy thì tốt”, Lâm An Nam nói.

Hai người cùng vào phòng ngủ mà Bạch Ánh An đã sắp xếp, tuy không phải là một trong những phòng lớn nhất, nhưng bố cục và trang trí của căn phòng vẫn rất hài hòa.

Chí là… Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn bên trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, sau đó nhìn sang Lâm An Nam, Lâm An Nam như hiếu được ý của cô, nhìn cô cười đầy ẩn ý:

“Sao thế? Sắp cưới rồi vẫn còn ngại à?”.

“Nhưng chẳng phải là vẫn chưa cưới sao?”, Bạch Tinh Nhiên lấm bấm.

“Nhưng biết làm sao, với tình hình hiện tại, chúng ta chí đành phải động phòng trước thôi”, Lâm An Nam nhún vai, dù sao lần này anh ta không định bỏ qua cho cô.

Trước đây ở trong chung cư vì có nhiều phòng, chưa cưới thì chưa thế động vào cô, giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được cùng chung chăn gối với cô, anh ta sao có thế bỏ qua được. Không phải vì nhu cầu làm được. Không phải vì nhu cầu làm chuyện ấy, mà là anh ta luôn nghĩ đêm dài lắm mộng, chiếm lĩnh cô muộn ngày nào thì nguy hiếm thêm ngày đó.

Chắc vì Nam Cung Thiên Ân quá mạnh mẽ, cho nên mới khiến anh ta có cảm giác bất an như vậy.

“Em có cần nghỉ một lúc không?”, Lâm An Nam hỏi.

“Không cần đâu, sắp tới bữa trưa rồi”, Bạch Tinh Nhiên ngồi lên giường, may mà chiếc giường này đủ rộng, chắc là đủ cho hai người nằm kiểu nước sông không phạm nước giếng roi.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Tinh Nhiên lập tức đứng dậy khỏi giường, Lâm An Nam đi ra mở cửa, thấy Bạch Ánh An bước vào.

Bạch Ánh An vào trong, nhìn xung quanh căn phòng cười hỏi:

“Xin lỗi nhé, phòng view biến dều nhường cho người lớn ở rồi, cánh trẻ chúng ta chí có thế ở bên này”.

“Không sao, dù sao tôi cũng không quan trọng”, Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn cô ta:

“Tôi nghĩ chị chắc không phải đến vì quan tâm chúng tôi ở phòng có tốt hay không nhỉ?”.

“Đúng thế, tôi đến là đế nhắc nhở hai người cấn thận dề phòng con khốn Phác Luyến Dao, tuy tôi đã sắp xếp hai phòng của chúng ta ở hai vị trí xa nhất, nhưng chúng ta cấn thận vẫn hơn”, Bạch Ánh An quay sang nói với Lâm An Nam:

Lâm thiếu gia, mong anh trông trừng vợ anh cho tốt, đừng có đế cho nó có cơ hội ở riêng với Nam Cung Thiên Ân”.