Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 157: Chiến tranh lạnh (3)




Bạch Tinh Nhiên hơi khó xử mỉm cười: “Bị em thấy rồi”.

“Nói gì vậy chứ, chúng ta đã thân thuộc thế này rồi”, Phác Luyến Dao nói xong thì thở dài: “Chị ấy, sao lại ngốc vậy chứ? Anh họ là đàn ông, là chủ nhân của cái nhà này, dù làm gì thì người khác họ như chúng ta cũng đều phải nhịn. Không thì làm gì được chứ? Cũng không thể cứ giận dỗi với anh ấy mãi đúng không?”.

Bạch Tinh Nhiên mỉm cười, không nói gì.

“Tức giận không tốt cho bé đâu, giữ tâm trạng tốt nhé”.

“Chị sẽ cố gắng, cảm ơn em”.

Phác Luyến Dao nhấc hộp giấy cạnh chân lên, đưa đến trước mặt cô: “Cái này mua cho chị, rất tốt cho bé”.

“Cái gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên nhận hộp giấy, cầm lọ thuốc bên trong quan sát: “Bác sĩ nói giờ bé khỏe mạnh lắm, bồi bổ nhiều quá ngược lại lại không tốt”.

“Đây là canxi”, Phác Luyến Dao cười tủm tỉm nói: “Em là bác sĩ, cũng khá am hiểu với các loại thuốc, chị còn không tin được em ư?”.

“Không có”, Bạch Tinh Nhiên nhận hộp giấy cảm kích nói: “Cảm ơn em nhé”.

“Không cần cảm ơn”, lòng bàn tay Phác Luyến Dao đặt lên bụng cô: “Đợi bé chào đời thì em chính là thím của nó, quan tâm nó cũng là việc nên làm mà”.

Cô ta nói xong thì đứng dậy từ bên cạnh Bạch Tinh Nhiên: “Được rồi, em đi thăm bà chút, chúng ta nói chuyện lúc ăn cơm sau nhé”.

Trên bàn cơm, lão phu nhân nhìn mọi người một cái thuận miệng hỏi: “Thiên Ân chẳng phải về rồi sao? Sao không ăn ở nhà?”.

“Bà ơi, vừa nãy lúc cháu gặp anh ấy có hỏi rồi, anh ấy nói không ăn ở nhà”, Phác Luyến Dao nói.

“Lại không ăn ở nhà”, lão phu nhân không vui chuyển sang Thẩm Khác: “Công ty có nhiều việc thế sao?”.

“Đâu có, mấy hôm nay chẳng bận gì”, Thẩm Khác lắc đầu.

“Vậy sao nó vừa về đã chạy đi?”.

“Việc này… bà phải hỏi chị dâu họ chứ”, Thẩm Khác cười híp mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái.

Vì vậy lão phu nhân chuyển mắt sang Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên vội nói: “Cháu cũng không biết, anh ấy không nói với cháu”.

Phác Luyến Dao gắp một miếng đùi gà trong đĩa đặt vào bát Bạch Tinh Nhiên, nói nghiêm túc: “Chị dâu, chị không thể chiều anh họ vậy được, tật xấu của đàn ông đều là do chiều mà sinh hư đấy”.

Thẩm Khác vừa nghe cô ta nói vậy thì ngay lập tức bày dáng vẻ không vui: “Haiz, lời này của em không dễ nghe đâu nhé”.

“Em có nói sai sao?”, Phác Luyến Dao chuyển sang Thẩm Khác: “Sao em ngày nào cũng chạy đến nhà Nam Cung? Chẳng phải là để canh anh sao, nếu không phải em canh chặt thì chắc anh đã nuôi nhân tình bên ngoài lâu rồi ý nhỉ?”.

“Anh làm gì có?”.

“Thì em sợ anh có mà”, Phác Luyến Dao nói tiếp: “Hơn nữa, đàn ông ưu tú như anh họ, sau khi mở họp báo một lần trước công chúng, thì phụ nữ bám anh ấy nhiều lắm, nếu không quản chặt chút thì biết đâu ngày nào đó sẽ bị người ta cướp mất, đúng không Thẩm Tâm?”.

Phác Luyến Dao dùng khuỷu tay huých cánh tay Thẩm Tâm một cái, Thẩm Tâm cười không nói gì.

“Cho nên chị dâu họ à, chị đừng thả rông anh họ biết không? Nếu không sau này chị sẽ khó chịu đó”, cô ta lại chuyển sang Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên cũng chỉ nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Cô biết giờ Nam Cung Thiên Ân rất được phụ nữ thích, cũng có nhiều phụ nữ, biết đâu tối nay sẽ ở trong lòng người phụ nữ nào chứ. Nhưng cô không bận tâm, không bận tâm chút nào.

Lão phu nhân thấy cô chọc nát bét thịt gà trong bát, thì ho khẽ một tiếng nhắc: “Được rồi, mọi người đừng bàn việc này nữa, mau ăn cơm đi”.

Ngừng một lát lại nói: “Thiên Ân giờ làm gì có tâm trạng chơi phụ nữ chứ, chắc chắn là có việc nên mới ra ngoài”.

“Chỉ có em lắm miệng thôi”, Thẩm Khác xoay đầu liếc Phác Luyến Dao.

Phác Luyến Dao bày vẻ mặt vô tội: “Người ta muốn tốt cho chị dâu họ mà”.

“Cảm ơn, mau ăn cơm đi”, Bạch Tinh Nhiên ổn định tâm trạng, sau khi gắp cho cô ta miếng thịt thì cúi đầu ăn cơm trong bát.

Trong đêm, lúc Bạch Tinh Nhiên ngủ mơ màng, đột nhiên bị tiếng vang trong phòng ngủ làm tỉnh giấc.

Cô bị dọa cho hết hồn bật dậy khỏi giường, trong bóng tối, cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang loạng choạng đi vào từ cửa, cùng với đó là mùi rượu nồng nặc.

Mà tiếng vang vừa nãy là do anh bất cẩn va vào lọ hoa cạnh cửa, lọ hoa đó chắc vỡ rồi.

Nam Cung Thiên Ân khuỵu gối dừng ở chỗ cũ, cúi đầu chẳng ừ hử gì.

Bạch Tinh Nhiên vốn không định để ý anh, nhưng lại lo sức khỏe của anh, lo anh có phải đang phát bệnh không, chỉ có thể giơ tay mở công tắc đèn.

Cô mở đèn đầu giường, phòng ngủ được ánh đèn vàng chiếu sáng, còn cô thì ngồi trên giường nhìn anh, nhìn anh không giống phát bệnh mới hơi yên tâm.

Chỉ có điều trái tim vừa yên tâm thì rất nhanh lại giật thót, cô nhìn thấy lòng bàn tay anh chảy máu, hiển nhiên là bị mảnh vỡ của lọ hoa cứa đứt, mà anh vẫn cúi đầu, nhìn bàn tay bị thương của mình nhưng lại không có hành động gì.

Nếu là ngày trước, Bạch Tinh Nhiên chắc chắn đã lao lên như tên bắn đỡ anh dậy khỏi mặt đất, xử lý vết thương cho anh. Nhưng lần này, sau khi lo lắng qua đi thì là lạnh nhạt, bàn tay đang nhấc chăn chuẩn bị xuống giường đổi hướng, cầm điện thoại trên bàn gọi vào số của bác sĩ gia đình.

Bác sĩ gia đình đến rất nhanh, thấy lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân chảy máu quỳ ngồi trước đống mảnh vỡ của bình hoa thì hoảng hốt khom lưng đỡ anh dậy: “Đại thiếu gia, cậu sao thế? Sao lại bất cẩn vậy?”.

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng cử động, gian nan đứng dậy khỏi mặt đất nhờ sự giúp sức của bác sĩ.

“Đại thiếu gia, chẳng phải đã nhắc cậu không được uống rượu sao? Sao lại…”, bác sĩ thở dài, không tiện tiếp tục cằn nhằn với anh, chỉ đành đổi chủ đề nói: “Tay cậu chảy máu rồi, tôi khử trùng vết thương cho cậu trước đã”.

Bạch Tinh Nhiên ngồi trên giường thờ ơ lạnh nhạt, dửng dưng nhả ra một câu: “Bác sĩ Hoàng, phiền ông đưa đại thiếu gia về phòng anh ấy”.

“Được”, bác sĩ Hoàng đỡ cánh tay Nam Cung Thiên Ân: “Đại thiếu gia, cậu từ từ thôi, tôi đưa cậu về phòng”.

Nhưng Nam Cung Thiên Ân không cùng bác sĩ rời khỏi phòng Bạch Tinh Nhiên, mà đẩy hai tay ông ấy khỏi cánh tay mình, nói: “Bác sĩ Hoàng ông về ngủ đi, tôi tự xử lý”.

“Nhưng mà đại thiếu gia, cậu bị thương rồi…”.

“Ra ngoài!”, Nam Cung Thiên Ân tức giận quát ông ấy một câu.

Bác sĩ Hoàng bị anh làm cho hết hồn, rụt hai tay về, tính Nam Cung Thiên Ân ông ấy hiểu rất rõ, cho nên dù là đau lòng cũng không dám làm trái ý anh. Ông ấy chuyển ánh mắt cầu cứu sang Bạch Tinh Nhiên, dè dặt nói: “Vậy… tôi về trước đây, đại thiếu gia giao cho cô nhé, thiếu phu nhân”.

Bạch Tinh Nhiên không lên tiếng, bác sĩ Hoàng không chịu nổi nữa xoay người rời đi.