Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 156: Chiến tranh lạnh (2)




Thực ra bà mẹ kế này của cô làm ra việc như vậy cô chẳng thấy kì lạ chút nào không phải sao? Có gì mà kinh ngạc chứ?

“Sao? Mày cảm thấy tao không làm được chắc?”.

“Yên tâm đi, tôi tin bà có thể làm được”.

“Tin thì tốt”, Hứa Nhã Dung nói: “Cho nên mày nghĩ kĩ cho tao, mày là người gả vào nhà Nam Cung, tốt nhất hiểu rõ thân phận của mình. Dù Nam Cung Thiên Ân làm gì thì mày cũng không được giận dỗi với cậu ta, không những không thể giận mà còn phải hạ mình lấy lòng cậu ta, tiếp cận cậu ta. Đàn ông đều thích phụ nữ hiểu chuyện, ân cần, đặc biệt là kiểu đàn ông chưa bao giờ thiếu phụ nữ như Nam Cung Thiên Ân!”.

Chưa bao giờ thiếu phụ nữ, đúng vậy, anh đúng là chẳng thiếu chút nào.

Phương tiểu thư lẳng lơ, Hà tiểu thư như rắn, trợ lý Nhan điềm đạm bình tĩnh, còn cả Chu tiểu thư ngây thơ lương thiện hớp hết hồn anh.

“Nhưng mà nếu anh ấy là kẻ thù giết chết người thân của tôi thì sao?”, cô gần như là lẩm bẩm nói.

Hứa Nhã Dung không nghe rõ cô đang nói gì, cau mày mất kiên nhẫn truy hỏi: “Mày nói gì?”.

Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại, nhìn bà ta một cái xong thì lắc đầu: “Không có gì”.

Việc này nói với bà ta thì có ích gì chứ? Bà ta sẽ thay đổi suy nghĩ vì Nam Cung Thiên Ân là kẻ thù của cô sao? Sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của cô sao? Căn bản sẽ không, trong mắt trong lòng bà ta chỉ có mục tiêu của bản thân!

Muốn cô đi lấy lòng Nam Cung Thiên Ân, cô không làm được.

Bao nhiêu ngày qua, cô thậm chí từng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không phải vợ thật của Nam Cung Thiên Ân, may mắn vì rồi sẽ có một ngày mình có thể rời xa Nam Cung Thiên Ân – hung thủ giết người.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến việc phải rời xa con mình, cô lại cảm thấy không nỡ, hai suy nghĩ cứ quấn lấy cô, giày vò cô.

“Rốt cuộc mày có nghe thấy lời tao nói không?”, Hứa Nhã Dung mất kiên nhẫn hỏi dồn.

“Tôi cố hết sức”, Bạch Tinh Nhiên nói với bà ta câu này bằng vẻ mặt lạnh tanh.

Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi bà ta đi, cho nên mới tùy tiện đồng ý.

“Cái tao muốn không phải cố hết sức mà là bắt buộc!”.

“Bạch phu nhân, tốt nhất bà đừng ép tôi”, Bạch Tinh Nhiên liếc bà ta.

Hứa Nhã Dung tức đến nghẹn họng, suýt thì tiến lên tát cho cô một cái, nhưng đây là địa bàn của nhà Nam Cung, hơn nữa cũng sợ Bạch Tinh Nhiên chó cùng rứt giậu, chỉ đành nén cơn giận xuống, nghiến răng nói: “Tốt nhất mày cũng đừng ép tao, nếu không tao cũng không dám đảm bảo hậu quả là gì đâu”.

“Dọa nhiều thế rồi, cũng nên yên tâm về rồi chứ?”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy đầy mỉa mai.

Hứa Nhã Dung cảm thấy mình còn ở lại nữa thì cũng tự làm mình bẽ mặt, nên sau khi nhắc mấy câu thì xoay người rời khỏi phòng ngủ của cô.

Sau khi Hứa Nhã Dung về, lão phu nhân lên khuyên nhủ Bạch Tinh Nhiên, bảo cô coi như là vì đứa bé cũng không thể ở mãi trong phòng ngủ không ra ngoài.

Mặc dù Bạch Tinh Nhiên rất không muốn ra ngoài, nhưng lời của lão phu nhân lại không thể không nghe, chỉ đành ra khỏi phòng ngủ đi đến vườn hoa tản bộ.

Biệt thự của nhà Nam Cung rất lớn, lớn đến mức đi mãi mà chẳng hết, Bạch Tinh Nhiên vòng từ nhà chính đến sân sau, thong thả tản bộ trong bụi hoa.

Tiến thêm nữa chính là từ đường của nhà Nam Cung, từ sau lần lén vào đó cô cũng không lại gần chỗ đó nữa, cũng không còn gặp thứ gì không sạch sẽ nữa, chỉ có điều thỉnh thoảng lúc nhớ lại thì vẫn sẽ sợ hãi.

Lúc này nhìn từ phía xa, cô chỉ cảm thấy dựng hết cả tóc gáy.

Cô dừng bước, không dám tiến thêm nữa, hơn nữa có cảm giác muốn xoay người bỏ chạy.

Lúc xoay người, cô cảm nhận được dưới chân như có cái gì đó đang lắc lư, cúi đầu nhìn mới thấy trong bụi hoa dưới chân vắt một sợi dây điện.

Cô khó hiểu nhìn ngó xung quanh, sợi dây điện này là nối đèn chiếu sáng bên cạnh, chỉ có điều để biệt thự trông đẹp đẽ, từ trong ra ngoài nhà Nam Cung đều dùng đường dây ngầm, sao đột nhiên trong vườn hoa lại có thêm một sợi dây điện chứ?

Cô không biết sợi dây điện này có điện không, cũng không biết sao lại lòi ra, nhưng trong biệt thự nhà Nam Cung vốn dĩ chỗ nào cũng có điều bí ẩn, đột nhiên có thêm sợi dây điện cũng chẳng có gì hiếm lạ.

Không dừng lại thêm, cô cất bước đi về phía nhà chính.

Lúc ngang qua bể bơi, cô trùng hợp thấy chị Hà đi từ nhà chính tới, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn nói việc về dây điện cho chị Hà.

Dù sao thì chỗ nó vắt ngang cũng khá kín, hơn nữa còn không biết có kết nối điện không, vì an toàn cô cũng phải để chị Hà để ý chút.

Chị Hà nhìn hướng cô chỉ, nói: “Hôm nay có người đến sửa đèn chiếu sáng trong vườn hoa, có lẽ là quên chôn dây, tôi bảo thợ điện đến xem thử ngay”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, thì ra là có người đến sửa đèn chiếu sáng trong vườn hoa, thảo nào tự nhiên lại có thêm sợi dây điện. Căn bản không có gì kì lạ, mọi việc đều do tâm lý của cô.

Lúc cô về đến cửa nhà chính thì thấy xe của Nam Cung Thiên Ân không biết đã đỗ trước cửa từ bao giờ, nhưng cô không dừng lại, cũng không muốn biết sao anh lại về sớm vậy, đi thẳng vào nhà.

Lên tầng hai, đúng lúc Nam Cung Thiên Ân đi từ phòng làm việc ra, trong tay còn cầm một túi tài liệu, hiển nhiên là về lấy tài liệu.

Hai người gặp nhau trên hành lang không rộng rãi, trên mặt đều có vẻ lạnh nhạt và xa cách, Bạch Tinh Nhiên thì còn chẳng nhìn anh lấy một cái.

Lúc hai người đi ngang qua nhau, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn vào lưng cô nói hai chữ: “Đứng lại”.

Bạch Tinh Nhiên coi như không nghe thấy mệnh lệnh của anh, đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Cô tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ xoay đầu bỏ đi, không ngờ anh lại theo vào, vẫn lạnh nhạt nói với bóng lưng của cô: “Cô có ý gì hả? Lên mặt với tôi à?”.

“Xin lỗi, coi là thế đi”, Bạch Tinh Nhiên xoay người lại, liếc anh cười khẩy nói: “Chúng ta giờ không phải là ngứa mắt với nhau sao, tôi chỉ muốn giết chết anh, anh chỉ muốn bóp chết tôi. Nếu đã đi đến bước này mà tôi còn ra vẻ thân thiết với anh thì anh không cảm thấy giả tạo và buồn nôn ư?”.

Ngứa mắt với nhau?

Nam Cung Thiên Ân rất không thích cách miêu tả của cô, nhăn mày: “Nếu đã vậy tại sao cô còn muốn sinh con của tôi?”.

“Chẳng phải anh không muốn nó sao? Cho nên đứa con này giờ là của tôi”.

Nam Cung Thiên Ân không thích cách nói chuyện này của cô, cũng không có thời gian cãi nhau với cô ở đây, lạnh lùng cười một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ của cô.

Nam Cung Thiên Ân ra khỏi phòng ngủ, vừa hay gặp Phác Luyến Dao tan làm về, dừng bước một lúc, nhưng lại không nói gì mà đi xuống tầng.

“Anh họ…”, Phác Luyến Dao xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng xa dần của anh hỏi: “Anh họ, anh không ăn cơm tối ở nhà sao?”.

“Không ăn”, Nam Cung Thiên Ân từ phía xa bỏ lại một câu.

Nhìn bóng lưng Nam Cung Thiên Ân biến mất ở góc hành lang, Phác Luyến Dao mới giơ tay lên gõ cửa phòng Bạch Tinh Nhiên, sau đó đi vào.

“Chị dâu họ, chị với bé vẫn ổn chứ?”, cô ta cười tủm tỉm đi vào ngồi xuống cạnh Bạch Tinh Nhiên, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao? Lại cãi nhau với anh họ à?”.