Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 67: 67: Em Vẫn Là Người Quan Trọng Nhất




Tiếng vỗ tay bên dưới vừa dứt hẳn, Hạ Như Yên cùng cặp tình nhân đeo mẫu thử chậm rãi bước xuống khỏi sân khấu.



Lưu Phiên Như bắt đầu trang trọng giới thiệu: “sau đây tôi xin trân trọng kính mời tổng giám đốc Châu Gia Việt sẽ bước lên sân khấu đưa ra lời phát biểu.



Anh cũng là nhà sáng tạo ra cặp đồng hồ tình yêu của chúng ta hôm nay.”

Châu Gia Việt bước qua Hạ như Yên hai ánh mắt nhìn nhau một thoáng rồi đi qua hẳn.



Anh bước lên trên sân khấu như thể một ngôi sao rọi sáng trên mạng bình luận khen ngợi, ngoài đường mấy cô gái trẻ kêu oppa, mấy ông mấy bà cũng gật đầu hết lời.



Anh vốn là nhà kinh doanh trẻ thuộc top 10 toàn thế giới vừa bình chọn trong năm nay nên độ hót vẫn chưa hề giảm xuống.



Chân dừng lại trước mic, ánh mắt nhìn về Như Yên, anh chậm rãi nói: “lời đầu tiên tôi muốn cảm ơn tới tất cả mọi người có mặt tại đây và trên màn hình.”- Anh cúi đầu nhẹ, tay đặt ngang giữa bụng và ngực:

“Đáng lẽ ra dự án ra sẽ ra sớm hơn nhưng bởi vì gặp một số trục trặc nên có chút chậm trễ.



Tôi tin rằng cặp đồng hồ tình nhân này sẽ rất hoàn thiện và dành cho tất cả cả cặp đôi tình nhân.



Tôi còn nhớ lúc tôi gặp khó khăn có người từng nói rằng: tình yêu thường xuất phát từ những điều đơn giản, không phân biệt giai cấp, chỉ cần hai người là một cặp tình nhân thực sự sẽ cảm nhận được tình cảm của nhau.



Tôi cũng cảm ơn người đó đã khơi nguồn ánh sáng cho tôi đi đúng đường, cảm ơn vì đã thức tỉnh lúc tôi cần nhất.”

Miệng nói, tay giữ mic, ánh mắt anh nhìn về Như Yên đang đứng phía dưới.



Cô nghe được những lời đó của anh thì mỉm cười không ngớt, mắt nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn không rời.



Con tim họ như hoà vào nhau, niềm vui cũng vì thế mà nhân lên gấp bội.



Tiếng vỗ tay vang dội, phóng viên bất ngờ chạy ào tới: “anh Châu tôi có thể xin chụp bức ảnh chung của anh và cô Lưu được không ạ.”

Châu Gia Việt chả mảy may để ý nhưng Lưu Phiên Như lại chớp thời cơ gật đầu: “được thôi!” Ả ta tiến lại sát bên Gia Việt.





Tiếng máy ảnh phía dưới kêu lên liên tục.



Một cô phóng viên đưa chiếc mic lên hỏi: “anh Châu cho tôi hỏi người anh vừa nhắc tới ở bài phát biểu liệu có phải cô Lưu đây không?”

Một nam phóng viên khác hỏi thêm: “tôi nghe nói quan hệ giữa hai nhà Châu-Lưu trước nay rất tốt.



Liệu có ý định liên hôn không ạ?”

Tiếp theo đó lại có người khác hỏi: “dạo gần đây tin đồn giữa hai người có phải là sự thật không ạ?”

Đám phóng viên cứ ngày càng bao vây chặt hơn đẩy Như Yên ngày càng lùi ra xa.



Châu Gia Việt nãy giờ chả mảy may để ý mấy câu hỏi kia chỉ đưa mắt nhìn về phía Như Yên lòng đầy lo lắng.





Tiếng giục giã phía dưới vang lên liên tục: “anh Châu…cô Lưu… xin hai người trả lời câu hỏi của chúng tôi.”

Hạ Như Yên từ sững sờ đến khi không chịu được đành lặng lẽ bước chân ra đi.



Dần dần cô đi ra khỏi căn phòng ấy.



Người cô thất thần, tự nhiên cô cảm thấy thêm tự ti về bản thân.



Tiếng thở dài trong thất vọng.



Cô chả trách gì anh, chỉ là trong lòng không kìm nổi nỗi buồn bã.



Châu Gia Việt không trả lời thêm bất cứ điều gì, ánh mắt chỉ dồn về phía Như Yên, anh luồn lách qua đám phóng viên vội vàng chạy nhanh theo.



Những bước chân vội vàng, khuôn mặt lo lắng.



Ánh mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở phía cô gái đang dần băng qua đường.





Chân cô bước nhưng tâm trí lại chẳng hề để ý, một chiếc xe đang dần tới Châu Gia Việt chả kịp nghĩ gì lao vun vút chạy tới kéo tay cô lại.



Điều đó khiến cô khá bất ngờ và lúng túng.



Ngay tức khắc anh ôm trọn cô vào lòng, tiếng thở gấp gáp, nói nhỏ: “em làm sao vậy hả? Thiếu chút nữa là xảy ra chuyện rồi đó.”

Như Yên ngước mắt, vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng, môi mỉm cười một cái rồi hỏi: “sao anh lại ra đây? Không phải anh đang trả lời câu hỏi của phóng viên sao?”

Anh buông nhẹ tay đặt lên vai cô, khom lưng cúi mặt sát mặt nói: “nếu anh không ra thì chẳng phải em xảy ra chuyện rồi hay sao? Với lại mấy cuộc phỏng vấn đó sao bằng bà xã điện hạ của anh được.



Đi thôi! Anh đưa em về công ty.”

Như Yên rạng rỡ, gật đầu: “được.”

Lưu Phiên Như vừa lúc chạy ra đủ thời gian để ả chứng kiến mọi chuyện từ cái ôm cho đến cái nắm tay.



Ả hầm hực đầy tức giận, gương mặt xịu hẳn xuống rất khó coi.



Hai bàn tay ả nắm chặt, chân bước nhanh lên xe.



Ả lái xe chạy vun vút, băng đi như thể một kẻ điên.



Chiếc xe lượn qua lại tránh né hết chiếc xe này đến chiếc xe khác rồi lại phanh gấp.




Cứ như thế ả trong mắt người đi đường giống thể một kẻ đang làm trò điên rồ.



Châu Gia Việt và Hạ Như Yên vừa về đến văn phòng tổng giám đốc thì Ôn Gia Long đã ngồi chờ sẵn ở trong.



Anh ta dựa lưng lên ghế, thi thoảng xoay tròn mấy vòng đến độ chóng mặt, liên tục buông tiếng thở dài.





Khuôn mặt buồn bã, cuồng mắt thâm lại.



Châu Gia Việt tiến đến gần hỏi một câu lạnh ngắt: “cậu sao thế? Đến đây làm gì.”

Anh ta ngước mắt lên nhìn vẻ tha thiết: “hai người giúp tôi nghĩ cách đi có được không? Vốn tưởng tình sau hôm qua Đoàn Mẫn Nhi sẽ có chút cảm kích mà gần tôi một chút ai dè lại bị đẩy xa hơn.



Như Yên cô giúp tôi đi mà.”

Châu Gia Việt chọc thêm: “Ôn thiếu gia nổi tiếng tán chín chín cô đổ một trăm người, vậy mà hôm nay đích than tới xin giúp đỡ sao?”

Ôn Gia Long buồn bã thở dài: “đó là chuyện của ngày xưa rồi… Bây giờ một người còn không chịu đổ chứ nói gì là một trăm.”

Hạ Như Yên bật cười, lòng vẫn thấy thương cản lại: “Gia Việt anh đừng chọc nữa.



Nể tình anh thật lòng với Mẫn Nhi tôi tiết lộ một ít.



Thực ra cô ấy ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng là rất dễ mềm lòng.



Chỉ cần anh đủ thành ý và thật tâm xin lỗi tôi tin rằng cậu ấy sẽ tha thứ cho anh.



Còn làm như thế nào thì anh vẫn nên tự động não mà suy nghĩ đi ha.”

Ôn Gia Long đắn đo một lúc lâu rất lâu, mắt bỗng sáng rực thốt lên: “cảm ơn cô, tôi biết phải làm gì rồi.



Đi trước đây.



Tạm biệt.”

Gương mặt Ôn Gia Long rạng rỡ rời đi, khiến Như Yên và Gia Việt phì cười.



Xem ra lần này anh ta thật sự trao trọn tình cho Đoàn Mẫn Nhi rồi.



Buổi tối, trong quán rượu Lưu Phiêu Như đang vừa uống cạn một ly trên tay, gương mặt u sầu.



Cứ như thế lần lượt ả uống cạn liên tiếp mấy ly nữa.



Dần dần đầu ả choảng váng, tay đặt trên bàn, đầu gục xuống, mê man.



Hình như ả đã say.





Dù cho phục vụ có lay gọi như nào ả vẫn chả còn biết gì nữa.



Một cuộc gọi điện thoại tới, phục vụ chỉ đành nhấc lên rồi gọi người bên đầu dây kia đến rước.



Châu Gia Kiệt đầy lo lắng từ ngoài chạy vào.



Khi thấy ả nằm gục bên bàn chạy lại thanh toán rồi dìu ả ra xe.



Chân ả loạng choạng, đầu gật lên vai Gia Kiệt, miệng nói liên tục: “uống, tôi muốn uống tiếp.”

Ả vừa ra khỏi quán đã bắt đầu lên cơn buồn nôn, rồi ngồi xuống gốc cây liên tục oẹ.



Châu Gia Kiệt đứng phía sau nhẹ vỗ lên lưng.



Sau cơn nôn hình như ả cũng tỉnh táo hơn.



Hai người ngồi xuống bên bồn hoa, Gia Kiệt đưa cho ả một chai nước lọc rồi hỏi: “sao chị uống nhiều thế?”

Lưu Phiên Như uống một ngụm nước, mặt chùng xuống mà nói: “hôm nay tôi thấy Gia Việt thân thiết với cô gái kia.



Tôi chả hiểu sao dù cho tôi có cố gắng thế nào thì anh ấy vẫn chẳng có chút quan tâm.



Tại sao chứ? Tôi thua cô ta ở điểm nào.”

Châu Gia Kiệt mặt biến đổi, ánh mắt trở nên sắc bén, rồi vờ mỉm cười mà an ủi: “chị vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất, xuất sắc nhất.”

Ả nhếch môi cười, rồi nói tiếp: “vậy tại sao cả thế giới đều biết tôi thích anh ấy.



Chỉ mình anh ấy lại gạt đi.”

Châu Gia Kiệt nhẹ giọng, ánh mắt nhìn ả: “chị đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chị luôn nhớ rằng đằng sau chị vẫn còn có em.”

Ả quay sang nhìn Gia Kiệt, mỉm cười: “cảm ơn cậu.”

Trong đêm khuya họ chẳng lên tiếng gì nữa chỉ lặng im nhìn về xa xa, thi thoảng run lên vì cơn gió chợt thổi đến.



Sau một lúc lâu cả hai lên xe rời đi trong bóng tối rồi dần đi khỏi..