Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 66: 66: Có Anh Đây…em Không Cần Lên Tiếng




Sáng sớm, Như Yên vừa thức giấc, cơn đau đầu bủa vây, mắt nhắm tít không tài nào mở nổi.



Cổ họng cô khàn đặc, nuốt nước bọt xuống cảm thấy đau, thi thoảng ợ lên còn nồng mùi bia.



Cũng phải ngày hôm qua chỉ hai cô gái mà uống hết mười mấy lon bia, lại còn hát liền suốt mấy tiếng.



Cô chậm rãi ngồi dậy, tay vuốt từ mặt lên mái tóc bay xoã ra.



Châu Gia Việt bật cười ngồi xuống cạnh, tay ôm cô dựa vào lồng ngực hỏi han: “sao vậy? Em vẫn còn mệt hả?”

Như Yên rối rít, ngước mắt nhìn anh, đầu gật liên tục, mắt vẫn còn nhắm tít.



Gia Việt nhẹ đặt cô dựa lưng đầu giường đi về phía bàn lấy ngay ly nước ấm mật ong đã pha sẵn.



Thực ra anh biết thể nào lúc cô thức dậy cũng sẽ chưa hoàn toàn tỉnh và rất mệt mỏi nên đã sớm nói cô giúp việc chuẩn bị trước.



“Em uống đi.



Chanh ấm mật ong giải bia và giảm khàn tiếng, rát họng.”

Như Yên tay chậm rãi bưng lấy ly nước, mỉm cười nhẹ: “là anh đặc biệt chuẩn bị cho em sao?”

Châu Gia Việt khẽ ngồi xuống cạnh gật đầu, rồi vuốt nhẹ lên mái tóc cô: “em vất vả rồi.



Ôn Gia Long gây ra chuyện còn bắt em hứng chịu.”

Như Yên lắc đầu, nhìn anh đáp lại: “thật ra Gia Long không có lỗi.



Anh ấy vẫn có ý tốt xuất phát một lòng muốn làm Mẫn Nhi vui.



Chỉ có điều anh ấy không biết giữa Mẫn Nhi và bố xảy ra một số chuyện không tiện gặp mặt.”

Cả hai đều im lặng không một ai lên tiếng cho đến khi cô uống hết ly nước chanh mật ong trên tay.





Tinh thần tỉnh táo lên hẳn, tay hất tấm chăn qua bên, bước xuống khỏi dường.



Cô đi về phía tủ đồ khoanh tay đi đi lại lại nhìn qua tất cả đồ quần áo treo trên chiếc tủ kính rồi chọn ngay bộ vest màu trắng.



Tiếp đến một chiếc nơ đỏ, đôi dày tây đi về phía anh.



“Hôm nay chẳng phải họp báo ra mắt sản phẩm đồng hồ tình yêu sao? Em muốn anh mặc đồ em chọn.



Có được không?”



Châu Gia Việt mỉm cười, tay đặt sau lưng kéo nhẹ người cô đến gần, hôn lên trên vầng trán nói: “tất nhiên anh sẽ mặc bộ đồ do bà xã điện hạ chọn.



Và em cũng phải đứng ở dưới nghe hết bài phát biểu của anh.”

Như Yên gật đầu, nhón chân hôn nhẹ lên bờ môi anh, rồi ngại ngùng nói: “chúc anh thành công.”

Hai người cùng vui vẻ thay xong xuôi quần áo, rồi cùng nhau lên xe đi đến khách sạn Nei- nơi tổ chức họp báo.



Họ vào thang máy đi lên tầng mười, đi về căn phòng giữa hành lang bên trái.



Cánh cửa rộng lớn mở ra, ánh sáng tràn ngập căn phòng rộng lớn.



Những chiếc ghế dựa bọc tấm vải trắng đỏ xếp thành mấy dãy ngay ngắn.



Xung quanh loa đài, âm thanh, máy chiếu.



Trên sân khấu đặt một bục màu đỏ, bên cạnh một chiếc tủ kính trắng tinh bên trong cặp đồng hồ tình nhân.



Không khí ở khán phòng dần trở nên nhộn nhịp tấp nập kẻ ra người vào nhất là các phóng viên.





Ai cũng cổ treo chiếc máy ảnh mini, tay bê máy quay bự, cổ đeo thẻ nhà báo màu trắng viền xanh.



Bên góc phải khán đài một người đàn ông đang chỉnh lại âm thanh, ánh sáng.



Buổi lễ họp báo sắp sửa ra mắt.



Bên ngoài cánh cửa Lưu Phiên Như rạng rỡ bước lại gần phía Châu Gia Việt và Hạ Như Yên.



Ả ta mặc sét đầm màu hồng, tóc bung xoã, trang điểm lộng lẫy, bước đi đầy tự tin, miệng cười không ngớt.



Trông như thể cuộc họp báo này là dành cho ả, mọi ánh mắt trong khán phòng đều bị thu hút, tiếng bàn tán xôn xao.



Hai tay Lưu Phiên Như cầm túi chiếc túi xách mini, miệng cười tươi rói, giọng nói yểu điệu: “Gia Việt chúc mừng anh thành công hoàn thành dự án.”

Châu Gia Việt tỏ ra khách khí: “cảm ơn.”

Tiếp đến, ả liếc nhìn phía Hạ Như Yên nói kiểu chế giễu: “Như Yên em cũng ở đây sao? Coi bộ công việc của phòng thiết kế giao cho em ít quá nên có thời gian rảnh rỗi mà tới đây sao? Nhưng em nên biết đây là nơi nào và vị trí của em ở đâu.”

Châu Gia Việc lạnh lùng đáp lại ả: “là tôi bảo cô ấy đến.



Hơn nữa cô ấy là nhà thiết kế chính của dự án nên có quyền tới.”

Vừa nói xong ánh mắt Châu Gia Việt và Hạ Như Yên nhìn nhau rồi mỉm cười.




Điều đó đã khiến cho Lưu Phiên Như có phần ghen tỵ, ánh mắt ả tỏ rõ sự thù hận nói: “Gia Việt sao anh lại giao dự án lớn vậy cho một nhân viên mới thiết kế vậy chứ! Lần sau anh cần thiết kế dự án của riêng anh thì cứ tìm đến em.”

Gia Việt chả nhìn ả đến một cái, giọng nói vẫn đầy lạnh lùng: “không cần đâu, nhân viên mới lại có ý tưởng mới.”

Đến giờ khắc này ả tức điên, sắc mặt ả xám xịt xuống hẳn.



Ánh sáng trên sân khấu bật sáng, tiếng vỗ tay dòn giã, khuôn mặt ai cũng háo hức đón chờ.



Bỗng Lưu Phiên Như rời đi, ả chậm rãi bước lên từng bậc thang trải thảm đỏ, đi dần lên sân khấu chính.





Rồi ả bước chân đứng lên chiếc bục xanh trước mic, giọng nói nhẹ nhàng lưu loát: “xin chào tất cả mọi người đã đến tham dự buổi lễ ra mắt sản phẩm đồnh hồ tình yêu của công ty Châu Thành chúng tôi.”

Ở dưới cả Hạ Như Yên và Châu Gia Việt đều sững sờ, ánh mắt ngước nhìn lên ngạc nhiên.



Đáng nhẽ hôm nay MC là cô gái phòng truyền thông nhưng Lưu Phiên Như đã dùng thủ đoạn để đoạt lấy.



Ả ta lấy thân phận là bà chủ tương lai của tập đoàn, trong khi tin đồn về ả và Châu Gia Việt ngày càng lan rộng khắp công ty nên không một ai dám làm trái ý ả.



Hạ Như Yên liếc nhìn Châu Gia Việt vẻ mặt giận giữ: “nếu biết trước cô ta chính là MC thì em sẽ không tới đây.



Lát nữa hai người còn chụp ảnh chung cơ đấy.”

Châu Gia Việt bị bất ngờ nên khá bị động, anh ấp úng: “anh…thật sự…không biết chuyện này.



Người anh chọn không phải cô ta.”

Như Yên đành cố kìm cảm xúc, dù sao lớn tiếng ở đây cũng chả hay ho gì: “được rồi dù sao thì cũng chỉ là MC thôi mà.




Có gì to tát đâu.



Lát nữa anh phát biểu cho tốt là được.”

Tuy có chút không nỡ nhìn Gia Việt đứng chung với Lưu Phiên Như nhưng cũng không thể đem việc riêng mà hoà lẫn vào việc chung được.



Cô đành mỉm cười khích lệ anh.



Anh đã vì dự án này mà chịu bao nhiêu cực khổ cô đều chứng kiến.



Trên sân khấu Lưu Phiên Như nói rất trôi chảy lưu loát, đúng là không thể phủ nhận tài năng của ả.



Chỉ có điều ánh mắt thi thoảng cứ liếc nhìn về Châu Gia Việt khiến Như Yên có chút tức giận.



Đằng sau một câu nói của cô ta đều vang lên những tràng pháo tay vang dội.



Sau màn giới thiệu ả đi gần đến bên cặp đồng hồ trưng bày bên tủ kính rồi nói: “chúng tôi đã mời sẵn một cặp đôi tình nhân thật sự sẽ lên sân khấu trải nghiệm sản phẩm và đưa ra lời nhận xét ngay tại đây.





Tôi xin mời anh Triệu Chát và cô Đinh Nhàn cùng bước lên sân khấu.”- Một lát sau khi ả ta nhìn phía Như Yên rồi nói: “tôi xin mời cô Như Yên là nhân viên công ty chúng tôi lên giúp anh Triệu và cô Đinh đeo thử sản phẩm.”

Hạ Như Yên bị réo tên khá là bất ngờ, cô đứng sững lại một lát rồi hít thở một hơi thật sâu.



Cô chậm rãi bước đến bên khung kính.



Tay lấy ngay cặt đôi đồng hồ rồi đeo lên cho đôi nam nữ đứng bên cạnh.



Lưu Phiên Như đứng cạnh đắc chí thầm mỉm cười.



Vốn trong kịch bản chả có đoạn nào như này chỉ là ả ta cố tình chen vào nhằm khiến tất cả đều biết Như Yên là nhân viên nhỏ bé.



Cũng để ả tiện thể để cô nhận ra sự chênh lệch so với ả.



Đúng là hồ ly tinh bên ngoài nhỏ nhẹ bao nhiêu bên trong cay độc bây nhiêu.



Đôi nam nữ đeo thử cặp đồng hồ trên tay đầu gật liên tục, miệng mỉm cười.



Vẻ mặt đầy ưng ý.



Lưu Phiên Như tiến gần hỏi: “cho tôi hỏi anh chị có hài lòng khi đeo sản phẩm của chúng tôi không ạ?”

Chiếc mic ghé gần Triệu Chát và Đinh Nhàn cùng đồng thanh đáp lại: “rất vừa lòng.”

Lưu Phiên Như tiếp tục hỏi: “anh chị có cảm nhận như thế nào khi đeo đồng hồ tình nhân này ạ?”

Chiếc mic ghé sát miệng, Triệu Chát đáp lại: “đồng hồ thông minh vừa đoán nhịp tim, vừa chỉ dẫn vị trí và còn có cả báo hiệu an toàn hay nguy hiểm.



Tất cả dữ liệu đều dễ dàng nhận biết.”

Tiếp đến mic chuyển sang Đinh Nhàn: “tôi chỉ nói tóm gọn ba chữ: quá…tuyệt…vời…”

Phía dưới những tràng pháo tay đồng loạt vang lên làm cả khán đài rộn ràng lên hẳn.



Chiếc đồng hồ tình yêu cũng vì thế tự nhiên phát sát.



Bên ngoài đường sá, ti vi công cộng, các trang mạng đều được phát trực tiếp thu hút vô vàn lượt xem và phản hồi tích cực..