Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 40: 40: Lời Anh Nói Không Như Những Gì Anh Nghĩ




Giấc ngủ say mơ màng, miệng liên tục cười cười nói nói, tay đưa lên chùi chùi bên mép miệng, một cú lăn nhào lộn suýt nữa thì ngã xuống đất cũng may cô vừa tỉnh dậy nhanh tay vịn lấy trên phần tựa của ghế sofa.



Nhưng vì lớp vỏ bọc ghế khá trơn làm tay cô không thể bám chắc được.



“Uỳnh…”

Hạ Như Yên ngã nhào xuống đất, một cú ngã khá mạnh làm cô choáng váng, hai tay ôm lấy đầu vì thấy hơi đau.



Đúng là hạn đến muốn tránh cũng không thể thoát nổi.



“Phải đi tắm giải xui mới được.”- Một suy nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu cô.



Hạ Như Yên đi vào nhà tắm đóng rầm cánh cửa lại, từ từ cởi trang phục tiến lại gần vòi nước.



Làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh thon thả, mái tóc màu hạt dẻ buông xoã ngang lưng, bước đi uyển chuyển duyên dáng.



Cô nhẹ nhàng mở vòi nước ở mức to nhất, nhắm kín mắt đằm mình dưới dòng nước đang phun ra từ chiếc vòi hoa sen ở trên cao.



Tiếng hát ngân vang, cảm giác thoải mái.



Cô đứng ngâm mình dưới dòng nước ấm, thi thoảng lắc người nhẹ đu đưa theo lời hát, rồi thầm mỉm cười một mình.



Nói chung rất sảng khoải, đầy thư giãn.



Châu Gia Việt sau cơn say từ đêm qua tỉnh dậy vẫn còn nhức đầu dữ dội, choáng váng.



Anh loạng choạng bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm rồi đóng nhẹ cánh cửa lại.



Dường như tâm trí anh cũng đang mơ hồ giống như là nửa tỉnh nửa mơ, có lúc rõ ràng là anh nhìn thấy Như Yên đang tắm ở dưới vòi nước nhưng có lúc cô lại biến mất không một tiếng động chỉ còn tiếng nước chảy, hai tay anh liên tục dụi hai mắt không ngừng.



Trời ạ là cảnh tưởng gì đây?

Châu Gia Việt sững người lại, trợn to hai mắt nhìn thân hình cô từ phía sau, làn da mịn màng trắng nõn không một chút tì vết, dáng người đầy quyến rũ, mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm, đôi tay cô liên tục uốn dẻo dưới dòng nước.



Anh thật sự bị hút hồn.



Ánh mắt đầy ham muốn và giục vọng của một người đàn ông chưa hoàn toàn tỉnh rượu.



Bất ngờ Hạ Như Yên quay người lại, phản xạ tự nhiên hai tay ôm trước ngực, nhắm mắt hét lớn:

“A…a…a…anh bị biến thái sao?”

Cô vội vàng vớ lấy chiếc khăn tắm cuốn quanh người, anh luống cuống sực tỉnh, trợn tròn hai mắt giật mình phóng nhanh ra ngoài đóng sập cửa lại, ngồi bệt xuống ghế sofa.



Anh cũng chẳng hiểu nổi bản thân vừa rồi làm cái gì nữa.



Hai mắt căng tròn, gương mặt bàng hoàng, tay chân như cứng lại, khuôn mặt đỏ lên nóng rực.



Phù.



Một tiếng thở mạnh ra từ miệng anh rồi liên tục nuốt nước miếng vào trong.





Hạ Như Yên thay quần áo xong xuôi quay trở ra trừng mắt nhìn, chỉ tay thẳng vào mặt anh rồi nói:

“Tôi cảnh cáo anh không được nói chuyện hôm nay ra ngoài.



Nếu không thì anh chết chắc.”1

Ực.



Châu Gia Việt liên tục nuốt nước bọt, mắt nhìn thẳng vào người cô, tiếng nấc cụt liên hồi khiến anh không thể nói một tiếng nào.



Hạ Như Yên cũng sửng sốt, theo phản xạ không điều kiện hai tay bắt chéo lên trước ngực vắt trên vai.



Cô liên tục thở mạnh, mắt trợn to lên, gương mặt đầy tức giận nói:

“Anh đúng là…biến thái…thật sự rất biến thái…”

Châu Gia Việt đứng phắt dậy ngay trước mặt khiến Hạ Như Yên giật mình, ấp úng không nói nên lời.



Thật ra anh vẫn chưa hết bàng hoàng về chuyện mới xảy ra nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói:



“Là do cô vào tắm mà không chịu chốt cửa cẩn thận còn trách tôi.”

Cả hai cùng quay lại nhìn chiếc cửa nhà tắm thì một chùm chìa khoá đang treo lơ lửng ở đó.



Cô thật sự tức điên người.



Anh thì lại càng ngỡ ngàng hơn.



Trời ạ đang xảy ra chuyện gì thế này?

“Cái đó…chắc do tôi chưa tỉnh rượu…là tại cô…chính là tại cô…hôm qua đã bắt tôi uống rượu.



Ứ…ứ…”- Anh vừa nói vừa nấc cụt không ngừng.



Hạ Như Yên mặt đỏ bừng bừng đầy giận giữ.



“Tôi sao…anh có bị làm sao không đó.



Rõ ràng biết mình tửu lượng kém vậy mà còn cố uống say bây giờ lại trách tôi.”

Châu Gia Việt vẫn không chịu thua nói lại:

“Nếu cô không đưa tôi đến đó thì sao tôi có thể say.”

Hạ Như Yên tức điên người vì thái độ đáng ghét đó của Châu Gia Việt.




Cô trợn tròn mắt, cứng miệng quát lớn vào mặt anh:

“Anh đúng là một tên biến thái hai mặt.”

“Cô…dám…”

Tiếng cánh cửa đóng rầm, anh còn chưa nói hết câu cũng phải giật mình.



Hạ Như Yên rời đi khỏi nhà vẻ mặt hầm hầm tức giận, tay chân liên tục đấm đấm đá đá, miệng lẩm bẩm:

“Cái tên Châu Gia Việt xấu xa, đáng ghét, bỉ ổi, vô liêm sỉ… Sao có thể chứ rõ ràng hắn lợi dụng lúc mình không để ý nhìn trộm vậy mà còn lật mặt nói tại mình bắt hắn uống say.



Hớ…hớ…tức chết mất.”

Tiếng còi xe ô tô rú lên khiến cô giật mình quay lại.





Người đàn ông trong xe hạ kính xuống rồi nói:

“Chị dâu, lên xe đi bên ngoài trời lạnh lắm!”

Hạ Như Yên có chút ngập ngừng nhưng đúng là lạnh thật nên cô đành mở cửa xe bước lên, miệng thút thít, hơi thở gấp gáp rồi nói:

“Cảm ơn cậu Gia Luân.”

Cô vừa thắt dây an toàn vào thì xe lăn bánh rời đi.



Châu Gia Luân thi thoảng liếc nhìn cô, vừa nhìn là biết cô đang có chuyện bực mình.



Thật ra Châu Gia Luân vẫn luôn ở sau quan tâm cô cho dù là những việc nhỏ nhất nhưng tất cả chỉ đều trong âm thầm vì anh biết hiện giờ mình không đủ tư cách để tiến gần cô hơn.



Nhưng anh vẫn luôn hi vọng một ngày có thể đến với cô một cách đường đường chính chính và cũng chỉ có như thế mới không làm huỷ hoại đến thanh danh cô.



“Như Yên hôm nay chị làm sao thế, trông có vẻ không vui.”

“Trời ạ, như thế mà cậu cũng nhận ra sao? Cũng không có gì chỉ là chút việc vặt thôi!”

Châu Gia Luân thấy không tiện hỏi thêm nên đành chuyển chủ đề nói tiếp.



Cô đã không muốn nói anh cũng chả muốn làm cô phải khó xử.



“Phải rồi chị đã vẽ được bản thiết kế nào cho bộ sưu tập thu-đông sắp tới chưa?”

“Vẫn chưa.”- Hạ Như Yên xịu mặt, lắc đầu.



“Nếu gặp khó khăn gì cứ tới tìm tôi.”

“Được, cảm ơn cậu.



Đến nơi rồi tôi đi trước đây.



Tạm biệt.”- Hạ Như Yên bước xuống xe, đóng cánh cửa lại, đưa tay vẫy chào.



Châu Gia Luân nén lại một lát, mỉm cười nhìn cô đi về phía xa đến lúc khuất hẳn thì anh mới rời đi.



Tại công ty HKT, Hứa Hạo Nguyên tựa lưng lên chiếc ghế êm ái, chân gạt nhẹ xoay qua lại, miệng nhếch mép, mải mê suy nghĩ gì đó, gương mặt đầy nham hiểm.



Tiếng gõ cửa từ ngoài, anh ta ngồi dậy, hai tay chắp lại đặt trên bàn, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc.



“Mời vào.”

Nữ thư kí dẫn thêm bốn người chuyên gia công nghệ điện tử được mời từ nước ngoài tới.



Phải chính là để nghiên cứu bản kế hoạch mà anh ta vừa lấy được từ tay Châu Gia Kiệt.



Anh đưa tay mời:

“Mời các vị ngồi.”

Rồi anh ta đứng dậy đi thẳng xuống ghế sofa ngồi xuống, rót ra bốn ly trà đặt lên trên bàn trước mặt bốn vị khách, từ từ nói:

“Chắc các vị đã biết về lí do tôi mời tới đây rồi đúng không? Đây là dự án cần mấy vị nghiên cứu để cho ra mắt sớm nhất có thể.





Tất nhiên tiền thù lao sẽ không làm mọi người thất vọng.



Chỉ có điều thời gian lần này gấp gáp chúng ta chỉ còn thời gian hai tháng nhưng đã có bản kế hoạch rất chi tiết chỉ việc dựa theo đó làm thôi.”

Hứa Hạo Nguyên đưa bản kế hoạch cho mấy người chuyên gia kia xem.



Họ cũng hết sức ngạc nhiên.



“Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.



Ông chủ Hứa đúng là một thiên tài, một mình chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo như này thật sự hiếm có.”

“Quá khen, quá khen, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Lần lượt những cái bắt tay của Hứa Hạo Nguyên cùng các vị chuyên gia nước ngoài kia, và rồi từng người họ rời khỏi văn phòng anh ta.



Hứa Hạo Nguyên hai tay đút túi quần, miệng nhếch mép nhẹ, vẻ mặt đầy đắc ý.



“Châu Gia Việt lần này tôi chờ xem anh thua thảm hại như thế nào?…hứ hứ…”



Buổi chiều lúc gần tan ca ở phòng thiết kế Châu Gia Việt lạnh lùng bước vào, đưa mắt liếc nhìn mọi người xung quanh khiến ai nấy cũng thấy run sợ.



Hạ Như Yên cúi sấp xuống bên máy tính cố ý tránh mặt nhưng anh lại nhìn thấy một phần nhỏ mái tóc cô, miệng cười nhếch, đi lại gần.



“Cô đang làm gì vậy?”

“Đừng hỏi gì hết, tôi không muốn gặp tên mặt lạnh kia.”- Hạ Như Yên nhỏ nhẹ nói.



“Ai là tên mặt lạnh vậy?”

“Thì là tên Châu…”

Chưa nói dứt câu thì Hạ Như Yên ngước mắt nhìn thấy Châu Gia Việt đang đứng sờ sờ trước mặt giật mình đứng dậy, miệng cười cười đầy ngượng ngùng, mặt cúi sấp xuống thi thoảng liếc mắt nhìn gương mặt anh lại thấy rùng mình.



Trời ạ cô vừa nói gì thế không biết.



Lúc nào cũng miệng nhanh hơn não lần này thật sự động đến ổ kiến lửa không bị cắn mới lạ.



“Cô Hạ vừa nói không muốn gặp tôi có đúng không nhỉ?”

“Cái đó thì tôi… chỉ là tôi lỡ lời.”

Châu Gia Việt mặt lạnh lùng, có vẻ tức giận, mạnh miệng nói:

“Vậy thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.



Hôm nay cô ở lại cùng tôi tăng ca đến mười giờ mới được về.”

Hạ Như Yên giật mình hoảng hốt, cứng luôn cổ họng, miệng chỉ kịp lắp bắp:

“Mười…mười giờ sao?”

Châu Gia Việt nhếch mép nhẹ, nhìn thẳng mắt cô hỏi lại: “Sao còn chê ít hả?”

Hạ Như Yên vội lắc đầu liên tục, khua tay múa chân, nở một nụ cười đầy gượng gạo:

“Không, không, không phải.



Chỉ là tôi đâu phải nhân viên phòng anh tại sao phải tăng ca cùng anh?”

Châu Gia Luân vẫn phong thái lạnh lùng trả lời lại đầy tự tin:

“Tôi là ông chủ, công ty trả lương đầy đủ cho cô tại sao không thể ở lại.”


Hạ Như Yên áp úng, thật sự rất bực mình, cô cảm thấy mình như đang bị anh chơi xấu vậy.



“Cái này thì…”

Châu Gia Việt doạ dẫm: “Vẫn chưa đủ sao? Vậy thì một tuần tới cô liên tục tăng ca cùng tôi.”

Hạ Như Yên liên tục gật đầu dù lòng không hề muốn, hai mắt cứng đơ vì sững sờ: “Đủ, đủ rồi.





Hôm nay tôi tăng ca, tăng ca.”

Châu Gia Việt thầm mỉm cười rồi rời đi.



Hạ Như Yên buồn bã ngồi xuống ghế, xoay tròn hai vòng, bĩu môi rồi liên tục thở dài tỏ vẻ đầy mệt mỏi.



Đúng là muốn tránh anh ta cũng tránh không nổi.



Cô lấy điện thoại gọi cho bạn thân Mẫn Nhi vẻ mặt đầy tiếc nuối.



…tụt…tụt…tụt…

Đầu dây bên kia nhấc máy: “Alo, sao vậy Như Yên?”

Như Yên ủ rũ nói: “Nhi Nhi à tối nay lại thất hẹn với cậu và học trưởng của cậu rồi.



Thay mình gửi lời xin lỗi tới anh ấy.”

Đoàn Mẫn Nhi giọng đầy tiếc nuối hỏi lại: “Sao lại như thế?”

Hạ Như Yên chừng hai mắt, lên cao giọng đầy vẻ phẫn nộ:

“Tất cả là do tên Châu Gia Việt đáng ghét đó tự nhiên gần ra về lại tới thông báo tăng ca đến mười giờ.



Đúng là bóc lột quá đáng.”

“Vậy được, cậu cố lên, chazzooo…”

“Mình cúp nhé!”

“Tạm biệt.”

Hạ Như Yên bấm tắt máy rồi gục xuống bàn u sầu buồn bã.



Khó khăn lắm cô mới có thể gặp mặt người đề nghị hợp tác xuất bản truyện tranh của cô và Đoàn Mẫn Nhi thành sách.



Mà tất cả đều bị tên Châu Gia Việt đáng ghét đó phá hoại.



Cô liên tục lấy bút vẽ vẽ đầy mực lên bức hình mà trước đó cô đã vẽ gương mặt anh.



Thật ra chuyện tăng ca không phải là tình cờ mà chính Châu Gia Việt đã sắp đặt.



Hồi chiều lúc Hạ Như Yên ở nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại với Đoàn Mẫn Nhi vừa rất vui vẻ phẫn khích vừa có nhắc đến một tên học trưởng đẹp trai thành đạt vô tình anh đi qua nghe thậy nổi máu ghen rồi đùng đùng tức giận, gương mặt xám xịt lại rất đáng sợ.



Khi về đến văn phòng anh đập mạnh hai tay xuống bàn để xả bớt cơn giận.



Cũng không hiểu sao anh lại giận đến vậy nữa? Nhưng thật sự rất đáng sợ và rùng mình không một ai dám bước lại gần văn phòng tổng giám đốc.



Suốt cả buổi chiều anh đút tay vào túi quần liên tục đi đi lại lại trong phòng khiến ai nhìn thấy cũng phải chóng mặt.



Chưa bao giờ thấy anh như này bao giờ? Đúng là có chút bất ngờ.



Không những thế anh còn liên tục nhìn lên đồng hồ, cứ tự trách sao thời gian lâu tới vậy.



Anh cứ vậy chờ đợi một lúc lâu sau, mắt chăm chăm nhìn vào đồng hồ.



Vừa lúc kim giây chạm vào số mười hai kéo kim phút lên số mười một và kim giờ sắp chuyển tới số năm.



Phải còn năm phút nữa là nhân viên tan làm anh rảo bước đến phòng thiết kế cũng may vừa kịp lúc tất cả chuẩn bị tan ca và ra ngay chỉ thị tăng ca cho Hạ Như Yên.



Tuy rằng lời anh nói có phần cứng rắn khó nghe nhưng lòng anh vì không muốn cô đi tới cuộc hẹn tối nay.



Phải rồi một vị tổng giám đốc lạnh lùng có chút cao ngạo giống như anh sao có thể đến nói thẳng trước mặt cô được chỉ đành chọn đi đường vòng mà thôi!.