Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 39: 39: Buổi Tối Đầy Bất Ngờ




Ánh đèn điện sáng trưng, không gian đã im lặng, cả cô và anh đều đang hăng say làm việc mà hình như quên đi cả thời gian.



Rồi bỗng nhiên cô thấy hơi buồn ngủ nên muốn đi pha một ly cà phê, còn anh thấy hơi khát nên đi lấy nước uống.



Hai người họ bắt gặp nhau ở phòng chờ dường như đều ngạc nhiên về sự tồn tại của đối phương.



Hạ Như Yên chậm rãi bước lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Châu tổng anh vẫn chưa về hả?”

Châu Gia Việt có chút ngạc nhiên hỏi lại: “Sao cô còn ở đây?”

Hạ Như Yên chân bước vào trong phòng, tay lấy bịch hạt cà phê trong tủ ra đưa lên hỏi:

“Tôi còn chưa xong việc đang định pha ly cà phê uống, anh có muốn uống chung không?”

“Được.”

Châu Gia Việt ngồi lên ghế chờ đợi, ánh mắt vẫn dõi theo cô không rời.



Anh nhìn từ gương mặt, đôi mắt, bờ môi đến cả dáng người cô thi thoảng trong vô thức bất chợt mỉm cười.



Không hiểu từ lúc nào mà anh lại có hứng thú như vậy? Ngay cả bản thân anh cũng không làm chủ nổi chính mình nữa.



Hạ Như Yên tỉ mỉ xay nhuyễn những hạt cà phê đen, cho vào máy đánh cà phê, thêm ít sữa đặc và cuối cùng cho đường vào trong.



Tự nhiên cô bật cười khi nghĩ về ly cà phê đặc biệt mà lần trước cô chuẩn bị cho anh.



Thật ra cô vẫn luôn biết anh thích cà phê đậm đặc ít đường, chỉ là lần đó vì có chút bất bình nên mới làm như vậy.



Sau khi pha xong cô đưa cho anh một ly rồi mỉm cười nói:

“Xong rồi, anh mau thử đi.”

Châu Gia Việt định uống thì đột nhiên nhớ lại ly cà phê đậm vị đường lần trước đành dừng lại hỏi:

“Cô có cho cả hũ đường vào đây như lần trước không?”

Hạ Như Yên bật cười, một nụ cười tự nhiên, chắc đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô cười tươi đến vậy.



Nụ cười rạng rỡ không một chút giả tạo làm gương mặt cô như sáng rực.



Tự nhiên anh có cảm giác hơi nhói ở tim, dần dần nhịp đập càng mạnh khiến anh thấy hơi khó thở.



Anh bưng ly cà phê rời đi.



Cô thấy vậy bèn hét lớn:

“Này tôi biết anh uống ít đường nên lần này thật tâm pha theo sở thích của anh đó.”

Cô vừa nói xong thì anh cũng đi khuất chỉ còn thấy mờ mờ bóng lưng phía sau trông cũng khá chắc chắn và quyến rũ.



Cô vẫn nhìn theo không rời và còn hi vọng: “giá như bờ lưng đó dành cho mình thì tốt biết bao nhiêu.”

Hạ Như Yên ngây người ra một lát, rồi bỗng cô nghe tiếng sột soạt sau lưng, bất chợt những cơn gió thổi đến làm cô thấy ớn lạnh.



Cô không dám ngoảnh lại chỉ có thể chạy thật nhanh về phía trước nhưng công ty đã không còn một bóng người nên đành đi đến văn phòng anh.



Cô mở cửa phòng bước vào vừa ấp úng vừa sợ hãi nói:

“Tôi thấy ở phòng chờ có gì đó ghê lắm!”

Châu Gia Việt thấy vậy bật cười, đứng dậy đi ra phía cửa quay lại nói:

“Đi thôi!”

“Đi đâu?”-Hạ Như Yên vẫn không ngừng run, bối rối hỏi.





Châu Gia Việt thấy cô run hết cả lên cũng bật cười, tỏ ra bản thân đầy tự tin: “Đi ra phòng chờ xem sao.”

Hạ Như Yên liên tục lẵ đầu, ánh mắt đầy sợ hãi, miệng run run nói: “Không, không đừng ra đó, tôi sợ lắm.”

Châu Gia Việt doạ dẫm: “Vậy cô một mình ở đây đợi đi.”

Hạ Như Yên tất nhiên là không muốn ở một mình, liếc mắt nhìn xung quanh phòng anh rùng mình rồi nhanh chóng bước gần lại phía anh rồi nói: “Thôi tôi nghĩ đi cùng anh sẽ tốt hơn.”

Châu Gia Việt ung dung bước đi, gương mặt đầy lạnh lùng, khí thế hiên ngang.



Nói là tổng tài bá đạo cũng không sai tí nào.



Hạ Như Yên lòng đầy sợ hãi luôn đi sát bên cạnh anh.



Thi thoảng nghe tiếng động lại ôm cầm lấy cánh tay anh, nhắm kín mắt rồi hét toáng lên.



Châu Gia Việt tiến về trước rồi hỏi: “Ở đâu?”

Hạ Như Yên vì quá sợ hãi nên trả lời bừa: “Tôi ở đây.”

Châu Gia Việt quay lại nhìn cô, thở dài một tiếng, lắc đầu nhẹ hỏi lại:

“Tôi không hỏi cô.





Tôi hỏi cô nghe thấy tiếng động ở đâu?”

“À…à…là…bên kia.”-Cô nhắm mắt chỉ thẳng ở dưới bàn để máy pha cà phê.



Anh chậm rãi bước lại gần, từ từ ngồi xuống.



Tiếng động phát ra, cô run rẩy hét lớn làm anh giật cả mình thì bất chợt một con mèo con chạy ra.



Anh bất ngờ xanh mặt sợ hãi, vội vàng giật mình lùi lại rồi run rẩy.



“Mèo…có mèo kìa!”

Hạ Như Yên đứng hình một lúc, từ từ mở mắt thì thấy một con mèo con.



Nó có bộ lông màu nâu vàng, dưới bụng và chân màu trắng, thân hình nhỏ nhắn nhưng trông rất nhanh nhẹn.



Cô chống tay xuống đất từ từ đứng dậy đi gần lại bên con mèo, nhẹ nhàng bế nó lên, vuốt ve lên bộ lông mượt.



“Sao em lại ở đây? Em bị lạc sao? Thật tội nghiệp, đừng lo chị sẽ tìm lại chủ nhân cho em, có được không?”

Hạ Như Yên càng đi dần lại phía Châu Gia Việt thì anh lại càng lùi ra xa, một tay bịt mũi lại, tay kia liên tục vẫy:

“Đừng, đừng, đừng lại đây.”

Hạ Như Yên ngạc nhiên, tay vẫn liên tục vuốt ve mèo con rồi nhìn anh nói:

“Không sao, mèo con đáng yêu như này nó không làm hại anh đâu.”


Châu Gia Việt vẻ mặt xanh lè đầy sợ hãi lắp bắp:

“Tôi bị dị ứng lông mèo, vì thế cô tránh xa ra.”

Hạ Như Yên được đà nên đành lấn tới, cô liếc mắt nhìn chú mèo đáng thương, rồi liếc nhìn gương mặt sợ hãi của anh rồi thầm mỉm cười.



“Được, tôi có thể tránh xa nhưng anh phải lái xe đưa tôi và mèo con đi tìm nhà mới, không thể bỏ mặc nó bơ vơ được.”

Châu Gia Việt tuy sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi không đi.”

Hạ Như Yên cười nhẹ, nhanh trí thừa cơ nói tiếp:

“Vậy được, mèo con mau lại ôm chân anh ấy cầu xin đi.”

Hạ Như Yên vừa nói vừa cười, từ từ cúi xuống đất định buông mèo con ra thì Châu Gia Việt nói:

“Được rồi, tôi đưa đi, cô nhất định đừng thả nó ra.”

Châu Gia Việt đành bất lực, miễn cưỡng lái xe cùng Như Yên đưa mèo con đi tìm nhà thú y.





Dù cho mèo được cô bế ngồi phía sau và anh đã đeo khẩu trang kín, cửa sổ cũng được kéo xuống nhưng vẫn liên tục hắt xì.



Cuối cùng hai người cũng tìm thấy, tiếng thở phào nhẹ nhõm.



Hạ Như Yên mở cửa xe bước xuống đi lên phía trước gõ ngoài cửa xe, anh mở kính xuống, cô nói:

“Anh cùng tôi vào trong đi.”

Châu Gia Việt lắc đầu: “Tôi không vào.”

Hạ Như Yên chỉ về tấm bảng gỗ có viết dòng chữ màu đen, nhăn mặt tỏ vẻ đáng thương năn nỉ:

“Nhưng thú y này nhận nuôi mèo tình yêu của các cặp tình nhân thôi! Anh nhìn kìa bảng treo ngay cổng, tôi cũng không còn các nào khác.





Châu Gia Việt vẫn tuyệt tình: “Cô tự mình nghĩ cách đi.”

Hạ Như Yên bất lực tiếp tục cầu xin: “Tôi phải làm sao, đây là quy định của người ta sao tôi có thể thay đổi được.



Nếu anh không muốn mèo con ở gần anh thêm một đêm nữa thì nhanh chóng xuống xe vào trong cùng tôi.”

“Phiền phức.”- Châu Gia Việt nhăn mặt xuống khỏi xe.



Hạ Như Yên bế chú mèo con vui vẻ đi phía trước còn Châu Gia Việt từ từ đi theo sau liên tục hắt xì.



Một ông chú từ trong bước ra hỏi:

“Hai người có việc gì?”

Hạ Như Yên nhìn ông chú mỉm cười rồi nói:

“Thật ngại quá muộn như này rồi còn làm phiền ông chủ.



Chỉ là tôi muốn gửi chú mèo con này ở đây không biết có được không?”

Ông chú đó nhìn qua hai người, vẻ mặt không ưng lắm nên lẵ đầu:

“Chỗ chúng tôi chỉ nhận chăm sóc mèo của các cặp tình nhân thôi!”

“Hắt xì…hắt xì…hắt xì…”

Hạ Như Yên nhanh nhẹn lùi lại phía sau, tay ôm mèo tay còn lại khoác vào tay anh, miệng cười tươi như hoa, mắt nhìn ông chủ.



Mặc cho Châu Gia Việt cố tình lùi ra cô lại kéo anh lại sát hơn để diễn kiểu tình cảm hi vọng ông chủ nhà sẽ tin.




Sau cùng cô lườm hai mắt, nghiến răng thì thầm vào tai anh: “hợp tác đi.”

Châu Gia Việt đành bất lực đứng im lặng, cười cười mặc cho Hạ Như Yên có diễn voi diễn ngựa gì đi nữa.



Chỉ mong người đàn ông đó nhanh chóng đồng ý chứ anh không thể chịu đựng thêm sự hành hạ của con mèo đó thêm nữa rồi.



Sống mũi anh đỏ lên nóng hổi, miệng hắt xì không ngớt.



“Ông chủ xem đây là bạn trai tôi.



Thật ra chúng tôi vừa quen nhau chưa bao lâu nhưng thật không may anh ấy lại bị dị ứng lông mèo nên tôi mới phải miễn cưỡng gửi nó ở đây.



Ông chủ nói xem những lần hẹn hò của chúng tôi hay khi anh ấy tới nhà tôi đều bị mèo con làm cho sợ.



Tôi e cứ như này chúng tôi sẽ chia tay mất.”

Ông chủ chăm chăm nhìn một lúc rồi hỏi tiếp:



“Hai người thật sự là tình nhân sao? Trông không giống lắm!”

Cả hai chỉ đàng đóng một cặp tình nhân thực sự, nhìn ông chủ gượng cười hi vọng ông ấy sẽ tin.



Thật ra ông chủ này tính tình hơi kì cục nên đặt ra nguyên tắc kì lạ như vậy nhưng lại rất yêu mèo và chăm sóc chúng rất cẩn thận.



“Hắt xì…hắt xì…”

Một lát sau ông chủ mủi lòng đồng ý: “Vậy được rồi mau đưa chú mèo con cho ta rồi hai người quay về đi, nhìn bạn trai cô có vẻ không ổn.”

“Dạ được, cảm ơn ông chủ.”- Cả cô và anh đồng thanh trả lời.



Hai người họ cứ thế rời đi, Hạ Như Yên trông khá vui vẻ rạng rỡ còn Châu Gia Việt cởi chiếc khẩu trang vứt mạnh vào thùng rác, mặt nhăn nhó khó chịu.



Hạ Như Yên quay sang nhìn anh rồi nói:

“Cảm ơn anh, may mà có anh mèo con mới có chỗ để ở, không phải đi lang thang.”

Châu Gia Việt thắc mắc hỏi: “Sao trông cô có vẻ mừng khi mèo con vào đó?”

Hạ Như Yên tươi cười: “Tôi thấy ông chủ khá tốt chăm sóc những con mèo trong đó rất cẩn thận, thức ăn gọn gàng, chuồng sạch sẽ, và cả nhìn ánh mắt ông ấy trông có vẻ rất thích mèo con.”

Châu Gia Việt đứng lại, há hốc miệng một lát rồi thở dài nhẹ: “Cô đánh giá một con người chỉ nhìn ánh mắt vậy sao?”

Hạ Như Yên nhớ về ngày đầu gặp anh, bật cười: “Một phần học hỏi ở anh đấy.”

Châu Gia Việt có phần tức giận, hầm hực nói: “Cô…tôi còn chưa tính sổ việc cô nhận bừa tôi là tình nhân nữa đó.”

Hạ Như Yên xoa dịu bằng một nụ cười: “Được rồi, tôi mời anh ăn khuya được không? Coi như cảm ơn anh đã giúp tôi và mèo con.”

Châu Gia Việt thầm vui sướng nhưng miệng vẫn cứng ngắc: “Coi như miễn cưỡng chấp nhận được.”

“Vậy đi thôi!”

Hai người cùng bước lên xe đóng sập cánh cửa lại, liên tục xoa hai tay vào nhau, người hơi run vì lạnh.



“Thắt dây an toàn vào.”

“Ò…được…”

Xe đỗ lại trước quán nướng bên vỉa hè.



Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, hơi khói từ bếp nướng bốc lên cũng cảm thấy ấm cúm phần nào.



Châu Gia Việt đưa mắt nhìn xung quanh có vẻ không vừa ý lắm, còn bàn ghế khá đơn sơ, và lại ở ngay bên đường không hợp vệ sinh cho lắm! Cũng phải anh là Châu đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa sao có thể đến chỗ như này lần nào nên không quen cũng là điều dễ hiểu.



“Ông chủ cho một phần xiên nướng, một phần thịt nướng và một chai rượu trắng.”

Ông chủ quán trông khá bận rộn nhưng vẫn nói vọng vào: “Được có ngay.”

Hạ Như Yên ngồi xuống bàn được một lúc nhưng anh vẫn còn đứng sững sờ, tay khuẩy miệng nói: “Anh mau ngồi xuống đi.”

Châu Gia Việt nhìn xung quanh một lượt rồi ngập ngừng hỏi: “Cô nói mời tôi đi ăn khuya là ở đây sao?”

Cô đáp lại khá tự tin: “Phải rồi, đồ nướng ở đây rất ngon.



Trời lạnh như này ăn thịt nướng và uống rượu trắng là tuyệt nhất.



Tin tôi đi sẽ không làm anh thất vọng đâu.”

Sắc thái trên mặt có chút thay đổi, hơi nhăn nhó, hơi khó chịu khi khó bốc lên, tay che trước mũi, tay phẩy phẩy đuổi làn khói đi.



“Nhưng chỗ này không thích hợp lắm, đến nhà hàng khác ăn đi.



Tôi mời.”

Châu Gia Việt vừa định đứng dậy thì Hạ Như Yên cầm tay kéo lại:

“Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, các nhà hàng đã đóng cửa từ lâu rồi.



Tôi biết anh không quen ăn ở quán vỉa hè như này nhưng mà hôm nay coi như phá lệ một lần đi, có được không?”


Ông chủ bưng hai dĩa thịt nướng và một chai rượu đặt nhẹ xuống bàn.



Hạ Như Yên nhắm mắt ngửi mùi thơm, mở chai rượu rót ra hai ly, rồi cầm một cây xiên lên tay có chút ngập ngừng.



Cô đưa ngay cây xiên lên trước miệng anh:

“Anh thử một miếng đi, một miếng thôi! À…à…”

Châu Gia Việt không cưỡng lại được lời mời gọi của Hạ Như Yên nên đàng há miệng cắn một miếng.



Anh khá ngạc nhiên vì mùi vị đặc biệt, khá ngon mà trước giờ anh chưa bao giờ được nếm thử.





Hạ Như Yên nhìn anh mỉm cười hỏi:

“Thế nào? Ngon đúng không?”

Châu Gia Việt gật đầu nhẹ.



Hạ Như Yên cầm ly rượu trắng đã rót sẵn lên nói tiếp:

“Nào, uống thêm ly rượu nữa.



Cạn ly.”

Hai ly chạm mạnh vào nhau phát lên tiếng động.



Đúng là hơi ấm của rượu và mùi vị của thịt nướng làm con người ấm hẳn.



Có lẽ cũng chính vì vậy mà món ăn này thu hút nhiều khách về đêm đến vậy.



Một ly, hai ly, ba ly, thế là anh gục ngay xuống bàn.



Hạ Như Yên trừng mắt hoảng hốt lay gọi:

“Này Châu Gia Việt anh tỉnh lại đi.



Không phải chứ mới có ba ly đã say rồi sao? Không ngờ tửu lượng anh lại kém đến vậy.



Biết thế đã không cho anh uống rồi.”

Không còn cách nào khác Hạ Như Yên đành dìu anh ra xe rồi tự mình lái về nhà.



Trong lúc say anh vẫn không ngừng gọi:

“Uống…uống tiếp…cho tôi thêm rượu đi.”

Hạ Như Yên ngước lên gương vừa nhìn anh vừa lắc đầu cười:

“Châu đại thiếu gia anh không uống được thì thôi còn cố làm cái gì, chỉ ba ly rượu trắng đã biến anh trở thành người hoàn toàn khác.”

Về đến nhà Hạ Như Yên cố gắng đỡ Châu Gia Việt vào nhà nhưng anh vẫn không ngừng quậy phá, chân thì bước loạng choạng, miệng liên tục nói gì đó.



Và cuối cùng thì chút sức yếu ớt của cô vẫn không đỡ nổi anh, cả hai ngã nhào xuống đất.



Cô cố gắng đứng dậy nhưng lại bị anh đè lên trên, hai tay ôm chặt lấy cổ khiến cô không thể nào cử động được.



“Hạ…Như …Yên là cô sao? Cô định làm gì tôi hả?”

Hạ Như Yên ngước đầu nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm, nhỏ nhẹ nói: “Anh im đi không mọi người thức dậy hết bây giờ?”

“Tôi cứ không im đó.



Cô làm gì được tôi.”- Châu Gia Việt càng nói lớn thêm.



Hạ Như Yên đành lấy tay bịt miệng anh lại.



Hai ánh mắt nhìn nhau, nhìn say đắm.



Anh gỡ nhẹ bàn tay cô xuống, miệng mỉm cười rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cô.



Hạ Như Yên khá bất ngờ lúng túng nói:

“Anh làm cái gì vậy hả?”

“Suỵt…suỵt…suỵt…nói nhỏ thôi không cả nhà thức giấc.”

Rồi anh loạng choạng đứng dậy, cô chống tay từ từ dậy đỡ lấy anh rồi hai người chậm rãi bước lên phòng.



Cô buông tay thả anh nằm lăn ra dường vừa thở vừa không ngừng nói:

“Anh đúng là heo mà, nặng muốn chết.



Mệt quá!”.