Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 36: 36: Vẫn Là Anh Có Mặt Đúng Lúc Em Cần Nhất




“Phục vụ tính tiền.”

“Dạ em gửi anh chị hoá đơn ạ.”- Nam phục vụ đi từ quầy thanh toán tiến lại lễ phép cúi chào và đưa tờ hoá đơn đặt nhẹ xuống bàn.



Hạ Như Yên run run nhận tờ hoá đơn, cô nhắm chặt mắt lại không dám nhìn, hít thở thật sâu, cuối cùng từ từ hé mở mắt ra, rồi bỗng hai mắt sáng rực lên, miệng lắp bắp nói:

“Hai…hai…triệu ba trăm năm mươi nghìn sao? Không phải chứ? Chỉ mấy món này sao?”

“Dạ phải thưa quý khách.”

Hạ Như Yên móc chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên phục vụ trong lòng đầy tiếc nuối, thật sự không nỡ một chút nào.



Nhân viên thu ngân vừa quẹt xong thẻ thì teng teng tiếng chuông tin nhắn kêu lên.



Hai tay cô run rẩy đưa ra đọc từng dòng tin nhắn mà như đứt từng khúc ruột.



Tiền lương mới về ngày hôm qua mà chỉ một bữa ăn đã bị trừ đi một phần ba rồi.



Châu Gia Việt nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì bật cười, cũng không phải anh cười trên nỗi đau của cô chỉ là thấy có chút gì đó đáng yêu.



Vì thế anh lấy điện thoại ra chuyển khoản lại số tiền mà cô vừa thanh toán.



Hạ Như Yên vẫn đang u sầu nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, thì một tin nhắn khác lại được gửi tới.



Cô vui không tả nổi, đôi môi cố mím chặt để không lộ quá niềm vui sướng.



Cô ngước mắt nhìn anh vẻ đầy ngạc nhiên.



“Là anh chuyển khoản cho tôi sao?”

Châu Gia Việt nhìn thấy khuôn mặt cói che giấu sự vui sướng của cô cười nhẹ:

“Phải, trả cho cô đó.



Tôi sợ cô vì bữa ăn này mà mất ăn mất ngủ ảnh hưởng tới công việc của công ty.”

Hạ Như Yên tỏ ra ngại ngùng: “Đáng nhẽ ra anh không nên làm vậy.



Dù gì bữa ăn này cũng là tôi mời mà.



Làm vậy không hay lắm.”

Châu Gia Việt thử lòng cô: “Vậy được cô chuyển trả lại tôi đi.”

“Hay là thôi cứ để anh trả đi vậy.”- Hạ Như Yên cười gượng.





Buổi chiều lúc tan làm Hạ Như Yên ghé quán nướng mua xiên nướng, thịt nướng và một ít bia trở về.



Đoàn Mẫn Nhi trong nhà nghe tiếng gõ cửa, chạy nhanh ra mở, nhìn thấy đống đồ ăn và thức uống trên tay Hạ Như Yên cuỗng hết cả lên:

“Đúng là chỉ có Yên Nhi hiểu tớ.



Đang thèm bia với thịt xiên nướng đây.”

“Cậu mua lẩu sao?”

“Tuyệt vời đúng không?”

“Phải quá tuyệt.”

“Ngồi xuống nhập tiệc thôi.”

Hai cô gái ngồi xuống đối diện nhau, trước mặt họ là một bàn thức ăn và bia.



Nước lẩu sôi lên sùng sục bốc hơi thơm ngun ngút hoà lẫn vào mùi thơm của xiên nướng đúng là một bữa nhậu tuyệt nhất trên đời.



Hạ Như Yên từ từ cho thịt, viên, tôm, mực vào trong nồi nước lẩu.



Một điệu nhạc remix bật lên, làm không khí trở nên vui nhộn.



Hạ Như Yên rót bia ra hai cốc đựng sẵn đá rồi nâng lên nói:

“Chúc mừng Nhi Nhi của chúng ta thuận lợi vào được JT.”

“Chúc mừng Yên Nhi của chúng ta đã giải hoà thành công.”

“Khà…khà…”

“Sảng khoái quá đi mất.”

Cứ như thế hai người họ đưa ra hàng trăm lí do để chúc mừng và cũng vì vậy không biết họ đã uống bao nhiêu chai bia nữa.



Khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ, khắp người nóng lên, bước chân lảo đảo, lời nói cũng không thể kiểm soát cứ nói đủ thứ chuyện.



Hạ Như Yên vịn tay lên bàn cố gắng gượng đứng dậy tay chân lắc lư theo điệu nhạc.



Đoàn Mẫn Nhi thấy vậy nên cũng đứng dậy theo.





Hai kẻ đang say mà cứ tưởng mình đang ở quán ba chính hiệu nên quẩy rất nhiệt tình.



Lúc thì ôm eo nhau nhảy nhảy, khi thì kéo ghế đứng lên cao lắc lư, cũng có khi ngoáy mông theo điệu nhạc.



Cứ như thế họ quậy phá trong suốt hai tiếng đồng hồ, may mà vẫn còn đủ tỉnh táo để tắt bếp và nhạc rồi mới kéo nhau vào dường đi ngủ.



Sáng sớm tỉnh dậy Hạ Như Yên liên tục vỗ vỗ vào đầu vì đau như búa bổ.



Cô loạng choạng mở cửa phòng đi ra ngoài há hốc miệng vì tối qua hai người đã uống nhiều tới vậy và còn một bãi chiến trường tan tành chưa được dọn dẹp.



Cô buông tiếng thở dài rồi cũng đành cúi xuống thu dọn bãi hỗn độn mà tối qua hai người đã gây ra.



Đoàn Mẫn Nhi bước ra hình như vẫn nửa tỉnh nửa mơ, vịn lên vai Hạ Như Yên đứng loạng choạng hỏi:

“Hôm qua bọn mình uống nhiều lắm sao? Tớ mệt quá.”

“Kia kìa, cậu tự mình nhìn đi.”

Đoàn Mẫn Nhi giật mình, mắt sáng rực lên, miệng há hốc, lắp bắp nói:

“Trời…trời ạ, nhiều đến vậy sao?”

Hạ Như Yên gục đầu ủ rũ, đầy mệt mỏi: “Phải bây giờ thu dọn nhanh bãi chiến trường này đi.”

Đoàn Mẫn Nhi sực nhớ ra gì đó, mặt sáng rực hẳn:

“À phải rồi Như Yên tối nay có bữa tiệc dành cho các thiết kế nổi tiếng ở khách sạn Masava cậu có muốn đi không?”

Hạ Như Yên thắc mắc: “Nhưng mà…không có thiệp mời sao có thể vào trong.”

Đoàn Mẫn Nhi kéo chiếc tủ dưới ti vi ở ngoài phòng khách, cầm trên tay tấm thiệp màu hồng phấn, nháy nhẹ mắt trái.



“Tớ có, còn cậu chỉ cần đi bên cạnh tớ là đủ.”

Hạ Như Yên mừng rỡ, đây là bữa tiệc cô đã ao ước từ rất lâu.



“Được đó.



Vậy nhanh chóng thu dọn rồi đi chuẩn bị thôi.



Tối nay chắc chắn phải chuẩn bị chỉn chu vì khách mời chắc toàn gương mặt có tiếng trong ngành thời trang.”

“Phải, cậu nói đúng.”



Buổi chiều ở trung tâm thương mại, Đoàn Mẫn Nhi kéo tay Hạ Như Yên đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, thử từ bộ này đến bộ khác, khuôn mặt họ vui vẻ, rạng rỡ.



Phải mất đến hai tiếng đồng hồ dạo gần hết shop đồ trong trung tâm thương mại thì họ mới lựa bộ ưng ý rồi rời đi.



Vừa về đến nhà cả hai đều mệt mỏi, ngồi gục xuống ghế sofa vứt mấy túi đồ xuống đất rồi thở dài.



Một lúc sau Hạ Như Yên nhìn đồng hồ kêu lên:

“Đã 4 giờ hơn rồi còn không nhanh chóng chuẩn bị chúng ta sẽ không kịp.”

“Phải, phải, nhanh lên.”

Thế rồi họ cuống quýt hết cả lên, vừa đi tắm, vừa đắp mặt nạ và còn trang điểm nữa.



Hai người lần lượt ngồi xuống bàn trang điểm, quay sang nhìn đối phương mỉm cười nhẹ rồi ngắm mình trong gương và bắt đầu các bước trang điểm.



Nhìn vào thấy họ thật sự chuyên nghiệp y như thợ trang điểm vậy.



Mỗi một bước đều nhanh nhẹn dứt khoát nhưng cũng rất cẩn thận tỉ mỉ.



Sau hai tiếng họ đã hoàn thành xong tất cả các bước trang điểm sau cùng đó chính là tô son.



Hai người cùng đặt nhẹ cây son xuống bàn nhìn nhau một lát rồi nở nụ cười rạng rỡ.



Đoàn Mẫn Nhi lên tiếng:

“Xong rồi, đi thôi!”

Hạ Như Yên nheo mắt nhẹ rồi khoác vào tay Đoàn Mẫn Nhi cười ha ha, tay kia cầm chiếc xúi xách nhỏ bước lên một chiếc taxi đi đến bữa tiệc.



Hai cô gái vừa đến trước cửa khách sạn thì bảo vệ gác cổng đưa tay chặn lại hỏi:

“Đề nghị hai cô xuất trình giấy mời mới được vào trong.”

Đoàn Mẫn Nhi cẩn thận lấy từ trong túi ra một chiếc thiệp màu hồng phấn rồi đưa qua tay anh bảo vệ.



“Được, mời hai vị vào trong.”

Hai cô gái phong thái tự tin, trang phục lộng lẫy, dáng vẻ kiêu sa bước vào sảnh khách sạn.



Trong lòng thật sự vui sướng vì lần đầu tiên được trải ngiệm cảm giác đặt chân đến bữa tiệc ở khách sạn thuộc top đầu cả nước.



Khi đứng trước cửa phòng bữa tiệc, cả hai có vẻ hơi run nên nắm chặt tay nhau, hít thở sâu rồi mở rộng cánh cửa từ từ bước vào trong.



Mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai cô gái xinh đẹp.





Đoàn Mẫn Nhi vừa mang vẻ đẹp đầy cá tính vừa mang vẻ đẹp thiên kiều bá mị, thật sự thu hút nhiều ánh mắt cánh đàn ông.



Cô khoác trên người chiếc váy ren dạ hội màu hồng phấn, mỗi bước đi đầy tự tin, khuôn mặt kết hợp hài hoà của đôi mắt sắc sảo cùng khuôn mày hình lá liễu, gương mặt có chút lạnh lùng nhưng vẫn tràn đầy quyến rũ.



Hạ Như Yên bên cạnh cũng không thua kém, nụ cười tươi tắn như hoa, gương mặt dịu dàng thanh thoát, đôi mắt trong trẻo, làn da mịn màng, mỗi bước đi đều uyển chuyển đầy quyến rũ.



Cô mặc chiếc đầm đuôi cá màu xanh ngọc bó sát cơ thể xẻ tà nhẹ ở dưới vừa để lộ rõ ba vòng chuẩn vóc dáng của mĩ nhân vừa có thể khoe đôi chân thon dài trắng mịn.



Chân đi giày cao gót cùng tông màu với chiếc đầm cao khoảng năm phân.



Miệng thi thoảng nở một nụ cười rạng rỡ, có chút ngại ngùng nhưng chắc hẳn làm bao anh chàng trong khán phòng phải rung động.



Hai cô gái vẫn khoác tay nhau không rời từ từ tiến gần lại bàn tiệc, cầm lên một ly rượu, thi thoảng cụng hai ly vào nhau rồi nhâm nhi, mắt vẫn nhìn mọi người xung quanh.



Một lúc sau một người đàn ông từ cánh cửa bước vào làm tất cả mọi người trong khán phòng đều xôn xao và ngước nhìn đầy ngưỡng mộ.



Anh mặc bộ vest trắng, cài nơ màu trắng, đi đôi dày đen.



Khuôn mặt lạng lùng nhưng hoàn hảo, nét đẹp chuẩn mĩ nam trong phim thần tượng.



Chắc hẳn là vẻ đẹp một nam chính lạnh lùng khiến cho trái tim bao chị em rung động phiên bản ngoài đời thực.



“Chào anh Châu anh tới rồi, mời vào trong.”- Một người đàn ông râu ria da ngăm đen lại bắt tay anh.



Phải người đàn ông vừa bước vào chính là Châu Gia Việt, anh đưa mắt liếc nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại chăm chăm nhìn về một cô gái, không ai khác đó là Hạ Như Yên.



Ánh mắt cô cũng đang sáng rực nhìn anh nhưng khi bị bắt gặp khá lúng túng đành quay lưng che mặt đi.



Châu Gia Việt bỏ qua tất cả mọi lời bắt chuyện làm quen của những cô gái trong căn phòng mà tiến dần về phía Hạ Như Yên có chút ngạc nhiên hỏi:

“Sao cô lại ở đây?”

“Tại sao tôi không được ở đây.”- Hạ Như Yên trả lời thì Đoàn Mẫn Nhi chen ngang:

“Cô ấy đến cùng tôi.”

Rồi bỗng người đàn ông râu ria lúc nãy tiến lại nói:

“Anh Châu mời anh qua bên này ông Jacson muốn gặp anh.”

“À được.



Đi thôi!”

Thế rồi anh cùng người đàn ông kia rời qua bàn khác của bữa tiệc.



“Chào ông Jacson nghe danh ông đã lâu nay mới được gặp mặt.



Hân hạnh”

“Chào cậu Châu nghe nói cậu tuổi trẻ tài cao khí chất hơn người.




Nay được gặp mặt đúng là rất hân hạnh.”

Một cái bắt tay và lời chào xã giao của hai người vừa mới gặp mặt.



Ông Jacson là chủ tập đoàn KJD nổi tiếng về mảng tài chính nhưng vẫn luôn hứng thú đầu tư vào các công ty thời trang và sắc đẹp.



Hiện tại ông đang đầu tư cho hàng trăm công ty trên toàn thế giới.



Lần này ông tới Quảng Đông là cũng ngỏ ý muốn đầu tư vào dự án đồng hồ tình yêu của Châu Gia Việt.



“Tôi nghe nói dự án đồng hồ tình yêu của cậu đang kêu gọi đầu tư, vừa hay tôi có hứng thú, lúc nào có thời gian chúng ta có thể có một cuộc trò chuyện để bàn bạc.



Đây là danh thiếp của tôi.”

“Rất cảm ơn ông đã chiếu cố.



Cạn Ly.”- Châu Gia Việt nâng ly rượu lên lịch sự chạm nhẹ vào ly của ông Jacson.



Thật ra lâu nay Châu Gia Việt vẫn đang tìm nhà đầu tư từ nước ngoài, lần này không ngờ ông Jacson tự đưa ra lời đề nghị khiến anh rất vui.



Ở phía đối diện, Đoàn Mẫn Nhi đặt ly rượu xuống bàn rồi nói:

“Mình đi vệ sinh một lát, cậu ở đây chờ nhé!”

“Được cậu đi đi.”



Đoàn Mẫn Nhi vừa rời đi không lâu, một anh chàng có vẻ đẹp trai khôi ngô, vóc dáng chuẩn, ra dáng một ông lớn nhưng khuôn mặt thì có vẻ hơi gian trá tiến lại gần phía cô nói:

“Chào người đẹp, anh có thể làm quen không?”

Anh ta là Hứa Hạo Nguyên giám đốc công ty thời trang HKT.



Trước đây do trộm được bản kế hoạch của Châu Gia Việt nên mới nổi được như ngày hôm nay.



Thực chất anh ta chả có tài cán gì nhưng thường chơi bẩn và đánh lén sau lưng đối thủ bằng những cách hèn hạ của kẻ tiểu nhân.



Nói chung tên này chả tốt đẹp gì.



Với cả hắn ta cũng nổi tiếng là trăng hoa, thích mồi chài em gái trẻ, nay lại có ý định đó với Hạ Như Yên.



“Xin lỗi, tôi không quen anh.”- Hạ Như Yên định rời đi thì anh ta đứng ngay trước mặt cô chặn lại.



“Ấy từ từ, cô em có vẻ gấp gáp vậy.



Uống với anh ly rượu được không?”

Hạ Như Yên tránh sao cũng không được lại vô tình nhìn thấy cảnh Châu Gia Việt thân mật bên một cô gái khác.



Thực chất là do cô gái đó bày trò giả vờ ngã vào lòng anh, dù anh đã nhanh chóng đẩy ra nhưng Hạ Như Yên vẫn cảm thấy trong lòng đầy tức giận.



Cô vớ ngay ly rượu mà chàng phục vụ đang bê đứng bên cạnh uống cạn sạch một hơi, rồi đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt.



Thật ra ly rượu đó là Hứa Hạo Nguyên cố tình sắp xếp trong đó có bỏ một ít thuốc gây mê.



Trong lúc anh ta chưa nghĩ ra cách để dụ cô uống thì vừa hay gặp cảnh lúc nãy nên Hạ Như Yên đã uống cạn một hơi mà chưa kịp suy nghĩ.



Hạ Như Yên rửa mặt xong bước ra trước cửa nhà vệ sinh thấy choáng váng cô cứ ngỡ mình đã uống say nên liên tục lắc đầu mong rằng mình vẫn giữ được tỉnh táo.



Không ngờ rằng càng lúc lại càng không làm chủ được bản thân, cả người cô như mất hết sức lực, dần dần gục xuống đất.



Đúng lúc Hứa Hạo Nguyên chạy tới đỡ lấy cô đi về phía cửa chính khách sạn.



Tay chân cô nhũn lại không thể cử động, cô dùng chút sức lực cuối cùng yếu ớt nói:

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Nụ cười xảo trá ngay trên bộ mặt đểu cản của hắn.



Cô thật sự chỉ muốn tát một cái ngay lên mặt hắn ta nhưng đến sức để nói cô còn không có nói gì là một cái tát.



“Hôm nay tôi sẽ cho cô tận hưởng cảm giác vui vẻ nhất trên đời.”

“Anh muốn làm gì hả?”- Hạ Như Yên vừa nói xong thì gục ngay trên ngực anh ta, không còn biết gì và đi đến đâu nữa.



Hứa Hạo Nguyên dìu cô nằm xuống phía sau xe, rồi lái xe vụt đi.



Anh ta dừng lại ở khách sạn Mungari, đỡ đầu cô gục vào ngực, rồi ra vẻ say sưa bước vào quầy lễ tân:

“Tôi muốn đặt một phòng hạng sang của khách sạn.”

Cô lễ tân cúi chào lễ phép: “Anh chờ một lát.”

“Được.”

“Dạ đây là thẻ phòng của anh, phòng 247 đi lên tầng ba rẽ trái là tới ạ.”

“Cảm ơn.”

Hứa Hạo Nguyên dìu Hạ Như Yên đi vào trong thang máy lên tầng ba, sau khi tìm được phòng hắn mở cửa phòng và đặt cô nằm xuống giường.



Hạ Như Yên vẫn mê man chưa tỉnh nằm yên trên dường, Hứa Hạo Nguyên ngồi xuống bên cạnh đưa tay sờ nhẹ lên đôi má ửng hồng của cô vừa nở một nụ cười đắc ý.



Tại khách sạn Masava, Đoàn Mẫn Nhi vừa bước vào thì Châu Gia Việt chạy đến hỏi:

“Hạ Như Yên đâu?”

Đoàn Mẫn Nhi chỉ về chiếc bàn đầu xa nhưng đã không còn thấy Như Yên nữa rồi.



“Lúc nãy còn đứng ở kia mà sao giờ không thấy đâu.”

“Tôi tìm khắp phòng rồi không thấy.”

Thế rồi cả Đoàn Mẫn Nhi và Châu Gia Việt vội vã mở cửa phòng chạy ra ngoài tìm khắp các tầng, ban công đến trước sảnh đều không thấy đâu.



Châu Gia Việt vội vàng chạy đến phòng bảo vệ, hơi thở gấp gáp nói:

“Tôi muốn check came ở trước sảnh khoảng mười lăm phút trước để tìm người gấp.”

“Được anh chờ một lát.”

Bảo vệ tua lại came vào khoảng thời gian mà Châu Gia Việt đề ra, anh vừa thở vừa chăm chú nhìn kĩ trên màn hình.



“Dừng lại.



Chính là cô ấy, anh có thể phóng to hình lên được không?”

“Được.”

“Là Hứa Hạo Nguyên, sao cô ấy lại đi cùng anh ta.”

Châu Gia Việt vẻ mặt đầy lo lắng lại chạy xuống bãi đỗ xe, lái vun vút xe đi tìm ở các khách sạn gần đây nhất.



“Xin chào, cô thấy cô gái này bị một người đàn ông đưa tới đây không?”

“Không có.”

Cứ như thế anh đi tìm qua năm khách sạn đều phải thất vọng rời đi.



Cho đến khi anh tìm đến khách sạn Mungari vừa thở dốc vừa lấy tấm hình Như Yên ra hỏi lễ tân:

“Xin chào, cô có thấy cô gái này cùng một người đàn ông đến đây không?”

Cô lễ tân khách sạn cố nhìn và nhớ lại một lát rồi thốt lên:



“Nhìn có vẻ hơi quen quen.



À phải rồi, một người đàn ông vừa dìu cô gái này vào lúc nãy trông họ có vẻ đang say.”

Châu Gia Việt gấp gáp hỏi: “Họ ở phòng nào.”

Cô lễ tân bối rối lắc đầu: “Chuyện này chúng tôi không thể nói cho anh biết thông tin khách hàng được.”

Châu Gia Việt lòng như lửa đốt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Cô ấy là vợ tôi bị chuốc thuốc mê rồi đưa vào đây.



Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì các người có chịu trách nhiệm được không?”

Cô lễ tân run run sợ hãi cuối cùng cũng đồng ý: “Vậy được anh đi theo tôi.”

Cô nhân viên dẫn đường đưa anh lên phòng Hạ Như Yên đang bị nhốt.



Vừa lúc này trong phòng khách sạn, Hạ Như Yên từ từ mở mắt, đầu đau như búa bổ, cố chống tay ngồi dậy nhưng cảm giác cơ thể không còn chút sức lực nào nữa.



Cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rồi hoảng hốt khi nhìn thấy Hứa Hạo Nguyên.



Anh ta nhìn thấy cô đã tỉnh thì liền tiến lại gần dường, Hạ Như Yên run rẩy đầy sợ hãi lùi về sau đến lúc va phải tường, miệng liên tục nói:

“Anh…anh muốn làm gì? Thả tôi ra.”

Hứa Nguyên Hạo càng ngày càng bước lại gần Hạ Như Yên, nở một nụ cười nham hiểm, rồi nói:

“Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng không làm cô đau đâu.”

Hạ Như Yên rưng rưng lệ, chừng mắt to nhìn hắn, hét thẳng vào mặt:

“Đố khốn nạn.



Mau thả tôi ra.”

Hạ Như Yên không ngừng run rẩy, cố gắng để đứng dậy nhưng dường như không đủ sức lực nữa.



Cô thật sự tuyệt vọng khi nhìn thấy Hứa Hạo Nguyên đang từ từ cởi chiếc áo vest đến áo sơ mi và cả chiếc quần dài nữa.



Trên người anh ta chỉ còn lại chiếc quần đùi, cô nhắm chặt hai mắt lại liên tục kêu lớn:

“Cứu tôi…cứu tôi với.



Có ai không?”

Hứa Hạo Nguyên ngồi lên dường từ từ ghé sát gần tai cô nói nhỏ:

“Vô ích thôi không ai nghe đâu, phòng này cách âm rất tốt vì thế bên ngoài sẽ không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô đâu.



Hôm nay ngoan ngoãn chiều tôi đi rồi cô muốn gì cũng có.”

“Đừng…đừng mà, tôi xin anh tha cho tôi đi.”-Hạ Như Yên vừa khóc lóc vừa chắp hai tay van xin.



“Bây giờ tôi cũng muốn tha cho cô lắm nhưng dã thú trong tôi đã không cho phép nữa rồi.”

Nói xong hắn ta đẩy ngã cô lăn xuống dường, ghì chặt hai tay cô xuống, ngồi nhẹ lên người cô, lấy tay vuốt nhẹ bên eo cô.



Và rồi hắn cúi nằm hẳn xuống trên người cô, những thứ cần chạm cũng đã chạm, hắn liên tục hôn lên cổ cô mặc cho cô ra sức vùng vẫy la hét:

“Đồ khốn, dừng lại ngay…đừng…đừng mà.”

Thế nhưng hắn như con thú dữ đang đói cứ lao vào người cô hôn hít khắp vùng cổ cô, thân hình liên tục cựa quậy chạm lên người cô, tay dần kéo dây đầm cô xuống.



Vừa đúng lúc tiếng gõ cửa, hắn dừng lại hỏi:

“Ai vậy?”

Tiếng nói từ bên ngoài: “Tôi là nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới.”

“Tôi không gọi đồ ăn.”

“Đây là đồ ăn khách sạn đặc biệt tặng riêng cho khách phòng vip.”

“Hazza…thật phiền phức.”

Hắn ta đi dậy mở cửa, Châu Gia Việt đạp mạnh cánh cửa tung ra rồi xông vào làm hắn ngã nhào xuống đất.



Châu Gia Việt tức giận đỏ mặt nắm lấy cổ áo kéo dậy liên tục đấm mạnh vào mặt hắn ta rồi thêm mấy cú đá lên bụng và thắt lưng khiến hắn chảy máu mà đau điếng.



Hạ Như Yên vẫn đang nằm trên dường không ngừng run lên, nước mắt rơi từng hàng.



Châu Gia Việt cởi chiếc áo vest khoác lên người rồi đỡ cô dậy.



Cô ôm chầm lấy anh khóc oà lên.



“Cuối cùng anh cũng đến.”

Châu Gia Việt ôm nhẹ eo cô vỗ vỗ: “Không sao, có tôi đây.”

Sau một lúc Hạ Như Yên mới bình tĩnh buông tay ra, lau nhẹ nước mắt rồi hỏi anh:

“Sao anh biết tôi ở đây?”

Châu Gia Việt nhẹ ngàng nói, tiếng lòng thở phào, may mà cô thật sự không sao.



“Tôi tìm khắp khách sạn không thấy cô đi check came mới biết cô bị Hứa Hạo Nguyên đưa đi, vì thế nên tôi đuổi theo tới đây.”

Nói xong anh đưa hai tay nhấc cô lên bế trong vòng tay, chừng mắt nhìn Hứa Hạo Nguyên lần nữa rồi rời đi.



Hứa Hạo Nguyên lòng đầy căm phẫn nói:

“Châu Gia Việt chờ đó, tao sẽ trả đủ những cái đấm ngày hôm nay của mày.”

Châu Gia Việt không quan tâm đến lời nói rác rưởi phát ra từ miệng anh ta, chân vẫn bước đi không hề ngoảnh lại.



Hạ Như Yên vẫn hơi run run dựa đầu vào ngực anh.



“Thì ra mỗi lần em gặp chuyện thì anh đều xuất hiện đúng lúc để giải cứu kịp thời.



Cảm ơn anh.”.