Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 35: 35: Bữa Ăn Này Liệu Có Giải Quyết Hiểu Lầm Giữa Chúng Ta




Tiếng chuông báo thức kêu lên từng hồi, hai cô gái đang quấn chặt chăn ngủ say.



Hạ Như Yên vớ tay định tắt chuông báo rồi ngủ tiếp nhưng sực nhớ lại hôm nay cần chuẩn bị đồ ăn để mang tới cho tên Châu tổng đáng ghét kia nên đành thức dậy.



Cô lấy vòng buộc tóc lên, từ từ bước ra khỏi phòng, miệng vẫn còn ngáp dài, mắt cũng đang ríu lại.



Cô đi xuống bếp, kéo nhẹ rèm cửa lên bên ngoài trời tối om, lại có mưa lất phất.



Cô nhắm mắt lại hít thở không khí một lát rồi đeo tạp giề bắt tay vào nấu ăn.



Bữa sáng là bánh mì, trứng và cà phê.



Bữa trưa sẽ là bít tết bò, bò xào cần tây và canh khoai tây.



Thế nhưng mọi việc không dừng lại ở đó trong khi nấu ăn cô còn cố tình cho thêm rất nhiều muối vào trong thức ăn.



Nhìn thôi cũng đủ rùng mình vì mặn chứ nói gì đến ăn.



Một lúc sau, Đoàn Mẫn Nhi vừa thức dậy từ trong phòng đi ra ngửi thấy mùi thơm toả ra bèn chạy ngay xuống bếp.



Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn Hạ Như Yên đang đeo tạp giề trên tay còn bưng dĩa bò xào nên hỏi:

“Hôm nay cậu thức dậy sớm là để nấu ăn sao? Không phải đó chứ?”

“Phải, là mình nấu đó.”

Đoàn Mẫn Nhi không thể cưỡng nổi mùi thơm nhanh tay gắp ngay một miếng bò xào cho vào miệng.



Hạ Như Yên vội vàng cản lại:

“Đừng…đừng mà.”

Đoàn Mẫn Nhi nhăn mặt, chạy tới thùng rác nhổ ra, vội lấy cốc nước uống vừa thở vừa nói:

“Cái gì mà mặn giữ vậy rồi làm sao ăn?”

Hạ Như Yên sững sờ, tay chỉ, mắt nhìn về phía bàn ấp úng:

“Này là tớ làm cho tên họ Châu đáng ghét kia mà.



Phần của cậu bên kia kìa.”

Đoàn Mẫn Nhi nhăn mặt: “Sao cậu không nói sớm?”

Hạ Như Yên bật cười: “Tại cậu có cho tớ nói đâu.



Còn chưa kịp nói gì thì cậu đã ăn rồi còn gì?”

Đoàn Mẫn Nhi thắc mắc hỏi lại: “Nhưng mà…mặn vậy anh ta liệu có lại làm khó cậu hơn không?”

Hạ Như Yên nắm chặt chiếc đũa trên tay, ánh mắt đầy căm phẫn:

“Không sao, khó tới đâu tớ cũng chịu được chỉ là ghét bộ mặt đắc ý của anh ta thôi.



Nghĩ tới việc anh ta phải nhăn mặt khi ăn mấy món này là tớ không nhịn được cười…ha…ha.”

Đoàn Mẫn Nhi lắc đầu, mặt ngơ ngác ra: “Thật không ngờ thù hận có thể biến một người hiền lành trở thành một kẻ độc ác.



Đúng là quá đáng sợ.



Nhưng không sao tớ vẫn ủng hộ cậu tới cùng.”

Tại tập đoàn Châu Thành, Hạ Như Yên đi thẳng đến phòng chờ để pha một ly cà phê.



Sau khi ép xong hạt cà phê, cô cho vào máy pha rồi lấy hũ đường tới đặt bên cạnh vừa khúc khích cười vừa bắt đầu cho từng thìa đường vào rồi lẩm bẩm:



“Một, hai, ba, bốn, năm như này đủ chưa nhỉ, thôi thêm ba thìa nữa…Hí…hí…Cho ngọt chết anh.”

Một tiếng nói từ sau lưng khiến cô giật mình:

“Cô định đầu độc ai mà cho nhiều đường tới vậy.



Người này để cô tiếp tục pha cà phê thì sớm muộn gì cũng bệnh tiểu đường ra mất.”

Người đó là Chu Tử Hàn nhân viên phòng thiết kế nơi cô đang làm việc.



Trên tay đang cầm một túi giấy đồ ăn chắc định vào đây để ăn sáng, nhưng vừa hay thấy cô nên đã đứng sau lưng chứng kiến mọi chuyện.



Hạ Như Yên giật mình, lúng túng: “Sao…hôm nay anh đến sớm vậy?”

Chu Tử Hàn há hốc miệng, lớn tiếng: “Cô đừng nói ly cà phê này là của Châu tổng nha.”

Hạ Như Yên vội vàng lấy tay bịt miệng anh ta lại, rồi ghé sát vào tai nói nhỏ:

“Im đi, cậu sợ người ta không biết sao?”

Chu Tử Hàn hạ giọng, nói nhỏ: “Nhưng…mà cô làm vậy e là không được.



Lỡ anh ta nổi giận lên thì khổ đó.”

Hạ Như Yên tỏ ra đáng thương nhưng trong ánh mắt đầy rẫy sự phẫn nộ:

“Cậu thấy tôi mấy ngày này chưa đủ khổ sao? Dù sao thì đã nốt công khổ thêm chút nữa.





Chuyện hôm nay cậu bịt kín miệng không được tiết lộ với ai đó biết chưa?” - Hạ Như Yên chỉ thẳng tay vào mặt Chu Tử Hàn, chừng to mắt lên nói.



Chu Tử Hàn đứng nhìn cô rời khỏi rồi lắc đầu: “Cô ta đúng là to gan thật, dám chọc cả sếp.”

Hạ Như Yên mở cửa phòng tổng giám đốc đặt nhẹ hộp đồ ăn và ly cà phê xuống bàn rồi lấy tờ giấy nhỏ ghi lên dòng chữ:

“Hôm nay đích thân tôi đã chuẩn bị bữa sáng và trưa cho Châu tổng, anh chỉ cần mở nắp hộp lên là ăn thôi! Phải rồi cà phê tôi cũng đã pha sẵn bên cạnh.



Chúc Châu tổng ngon miệng…hí…hí…”

Xong việc cô vui vẻ rời đi, vừa lúc gặp thư kí Tần cô chạy đến hỏi:

“Này thư kí Tần hôm nay tổng giám đốc cần những tài liệu nào phải kí tên phê duyệt hay chuẩn bị cho cuộc họp vậy?”

Thư kí Tần mặt lạnh lùng.



Nếu Châu Gia Việt là băng thì thư kí anh ta là nước.



Đúng là “gần mực thì đen” mà quả không sai tẹo nào.



“Kế hoạch đầu tư, kế hoạch phát triển, tổng hợp doanh thu tháng trước, dự án thiết kế trang phục đông-xuân và còn có cả ba bản hợp đồng ở phòng ngoại giao.



Chắc chỉ có vậy.”

Hạ Như Yên há hốc miệng: “Trời ạ nhiều thế sao? Tôi biết rồi cảm ơn cô.”

Thế rồi Hạ Như Yên chạy ngay đến các phòng lấy đầy đủ các loại hồ sơ mà thư kí Tần vừa đề ra đặt trên bàn làm việc của tổng giám đốc.



Rồi lặng lẽ quay về phòng làm việc.



Châu Gia Việt kết thúc cuộc họp thì liền quay trở về phòng làm việc.



Anh thật sự ngỡ ngàng khi nhìn thấy đồ ăn, cà phê và cả những tập hồ sơ anh đều được xếp ngay ngắn trên bàn.



Anh tiến lại ngồi trên chiếc ghế tựa êm ái, xoay qua lại một lát rồi lấy tờ giấy dán trên hộp đồ ăn vừa đọc vừa thầm mỉm cười:

“Xem ra cô cũng có lòng đó.



Vậy được để tôi nếm thử tay nghề.”

Anh xoay hai hộp đựng thức ăn lại, ngắm nhìn một lúc rồi đưa tay lên chỉ và nói:



“Bữa sáng, bữa trưa thì đương nhiên ăn bữa sáng trước rồi.”

Châu Gia Việt mở hộp đựng bữa sáng ra, ghé sát xuống ngửi mùi thơm rồi lấy một miếng bánh mì đã được nướng chín còn hơi nóng lên ăn, có vẻ rất vừa miệng.



Sau đó, anh đưa ly cà phê lên nếm thử vì quá ngọt nên bất ngờ phun tung toé lên bàn.



“Trời ạ, ngọt thế này sao có thể uống được chứ? Cô ta cho bao nhiêu đường vào thế không biết?”

Xong rồi anh đặt ly cà phê xuống bàn nếm thử món trứng ốp nhìn có vẻ rất đẹp và ngon.



Bên ngoài màu trắng tinh, còn được vẽ thêm một hình chú gấu đáng yêu, bên trong một lòng đỏ vẫn còn tròn nguyên.



Anh nhanh chóng cho vào miệng thì bất chợt nhăn mặt lại, liên tục ho rục rũ vì quá cay nhưng vẫn cố gắng nuốt vào.



Sau đó, chạy vội uống một ly nước, lè lưỡi thút thít, mặt đỏ bừng.



Thật ra trước giờ anh vẫn không ăn được cay nên cho dù tương ớt vẫn phải chọn loại ngọt.



Vậy mà hôm nay cô chơi anh một cú lớn không chỉ ở bên ngoài lấy tương ớt cay để vẽ hình gấu mà bên trong cô lén bỏ vào rất nhiều bột ớt.



Châu Gia Việt tức giận đi đến phòng thiết kế, khuôn mặt hầm hực rất đáng sợ, chân rải bước thật nhanh, hai tay đút trong túi quần, mái tóc chẻ làm hai mái thi thoảng tung bay lên nhưng lại bị lớp keo giữ lại.



Anh xông thẳng vào chỗ làm việc của Hạ Như Yên nắm chặt tay cô, trừng mắt nhìn, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biến sắc.



Hạ Như Yên cố gắng vùng vẫy nhưng anh càng giữ chặt, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm phẫn.



Anh từ từ ghé sát xuống khiến cô run sợ nhắm chặt hai mắt và nín thở.



Anh thì thầm vào tai cô:

“Xem ra cô vẫn không để ý mấy tới lời cảnh cáo của tôi nhỉ? Hay là cô muốn tôi hôn ngay trước mặt tất cả mọi người.”

“Không…”- Hạ Như Yên quay mặt đi vẫn không dám mở mắt ra và hét lớn.



Châu Gia Việt xô nhẹ cô rồi buông tay ra rồi đi khỏi.



Hạ Như Yên vẫn chưa hết ngỡ ngàng, hai tay vừa mỏi vừa đau, tim đập thình thịch, ngồi bệt xuống ghế hít thở một hơi thật dài.



Tất cả mọi người trong phòng đều nín thở không dám ho he chứ đừng nói gì là Hạ Như Yên.



Họ thật sự không dám nhìn vào ánh mắt đầy sát khí như sẵn sàng tiêu diệt bất kì ai khiến anh ta ghét vậy.



Lúc anh đã rời đi nhưng căn phòng vẫn căng thẳng, không một ai dám lên tiếng chỉ biết cắm đầu vào máy tính làm việc.



Tại công ty JT Đoàn Mẫn Nhi vẻ mặt hớn hở cầm trên tay tờ giấy thông báo trúng tuyển đi đến quầy lễ tân hỏi:

“Xin chào, cho tôi hỏi phòng hành chính đi lối nào.”

Cô lễ tân đứng dậy, chỉ dẫn tỉ mỉ: “Cô đi vào thang máy lên tầng tám rẽ phải đi về cuối hành lang.”

“Được cảm ơn.”

Đoàn Mẫn Nhi vừa ra bước đến thang máy thì Ôn Gia Long chạy lại vẫy tay:

“Xin chào.”

Đoàn Mẫn Nhi vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không thèm liếc anh ta đến một cái nói:

“Tôi không quen anh.”

Ôn Gia Long vẫn cố bám đuôi đến cùng:



“Sao có thể chứ? Cô cầm giấy báo trúng tuyển kia rồi còn gì vừa hay tôi cũng làm ở công ty này thế chúng ta là đồng nghiệp, có phải không?”

Đoàn Mẫn Nhi chỉ thẳng vào mặt anh ta rồi trừng mắt nói.



“Tôi nói anh biết tránh xa tôi ra.”

Tất nhiên với tính khí Ôn Gia Long chưa đạt được thì anh ta sẽ không chịu từ bỏ:

“Đừng, đừng sao phải nóng tính vậy?”

Đoàn Mẫn Nhi quay sang lườm một cái vẻ mặt trông đáng sợ:

“Tôi cảnh cáo anh tôi không phải người có đủ kiên nhẫn đâu.



Nếu anh còn làm phiền tôi thì đừng trách.”

Nói rồi cửa thang máy vừa mở ra cô đẩy ngay Ôn Gia Long ra ngoài rồi tiếp tục đi lên trên.



Ôn Gia Long cũng bị đẩy ra khá bất ngờ nhưng cũng không quá sững sờ như lần trước, anh cười đểu:

“Tôi càng ngày lại thấy thích cô hơn rồi đấy.



Tôi không tin không cưa đổ cô.



Chờ đó.”

Tại phòng hành chính, Đoàn Mẫn Nhi gõ cửa bước vào, cúi đầu chào và nói:

“Chào chị em tới để làm thủ tục vào công ty và làm thẻ nhân viên.”

“Em đưa tôi xem giấy báo trúng tuyển.”

“Đây ạ…”

“Được rồi em có thể điền thông tin cơ bản của em vào đây rồi kí tên phía dưới.”

Đoàn Mẫn Nhi vui vẻ nhận lấy tờ khai thông tin điền vào rồi kí tên, sau cùng là chụp hình và in dâu vân tay rồi vui vẻ ra về.



Cô bước đến quán cà phê hay ngồi gọi một ly trà sữa và một ít bánh ngọt nhâm nhi và gọi ngay cho cô bạn thân:

“Báo cho cậu một tin cực vui.”

“Sao vậy?”


Giọng nói Đoàn Mẫn Nhi vui mừng không tả xiết:

“Tớ trúng tuyển ở JT rồi vừa mới đến làm thủ tục nhận việc xong, bây giờ đang ngồi ở quán cà phê.”

Hạ Như Yên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đáp lại:

“Thật vậy sao? Bây giờ tớ sắp đến giờ nghỉ trưa rồi chờ lát tớ ra gặp cậu.”

Một lúc sau, Hạ Như Yên hớt hải chạy đến gọi một ly trà sữa matcha ngồi xuống đối diện Đoàn Mẫn Nhi rồi liên tục hỏi:

“Cậu thật sự trúng tuyển vào JT sao?”

Nụ cười trên gương mặt vụt tắt, có vẻ hơi tức giận Đoàn Mẫn Nhi ngập ngừng:

“Phải, chỉ có điều tên Ôn Gia Long cũng làm việc ở đó.



Nghĩ tới việc suốt ngày gặp mặt anh ta là tớ không chịu được, thật tức điên mà.”

Hạ Như Yên vỗ vỗ vai bạn thân an ủi:

“Thôi được rồi tớ tin không có việc gì có thể làm khó được Nhi Nhi nhà chúng ta.



Có đúng không?”

Đoàn Mẫn Nhi vốn mạng mẽ không dễ dàng từ bỏ việc mà bản thân thích nên lần này cô thật sự hạ quyết tâm:

“Phải, nhất định tớ không dễ dàng từ bỏ vì anh ta đâu.



Vào được JT là điều mà tớ chưa bao giờ nghĩ đến và cũng là ước mơ tưởng như quá xa vời với tớ.”

Hạ Như Yên đưa ra lời đề nghị: “Được, vậy tối nay chúng ta đi ăn mừng được không?

Cô bạn thân gật đầu: “Đồng ý luôn, mà chuyện cậu sao rồi?”

Hạ Như Yên buông nhẹ tiếng thở dài, khuôn mặt có chút không vui:

“Chả sao cả, anh ta đùng đùng tức giận xông vào bàn làm việc làm tim tớ sắp rơi ra khỏi lồng ngực luôn.



Nhưng mà không sao nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy tớ cũng thấy hả dạ, cam lòng.”


“Cậu đúng là cứng đầu mà.”

“Cậu không biết đâu nghĩ lại dáng vẻ anh ta mình thấy buồn cười…nhưng mà…sợ rằng lần này anh ta sẽ làm thật đó.



Thôi chết…hộp đồ ăn trưa.



Tôi đi trước đây hẹn tối gặp lại.”- Hạ Như Yên cầm lấy túi xách chạy đi trong sự ngơ ngác không hiểu chuyện gì của Đoàn Mẫn Nhi.





Tại phòng tổng giám đốc, Châu Gia Việt hai tay khoanh trước ngực đi đi lại lại suy nghĩ đắn đo có nên tiếp tục ăn hộp thức ăn trưa mà Hạ Như Yên chuẩn bị nữa không.



Cuối cùng anh vẫn mở nắp hộp lên, nhìn vào có vẻ ngon, tò mò nên anh gắp lên một miếng định cho vào miệng thì Hạ Như Yên đẩy cửa vào:

“Đừng…Châu tổng.”

Cô chạy lại giữ lấy đôi đũa trên tay Châu Gia Việt nhẹ nhàng đặt xuống, nở một nụ cười đầy gượng gạo rồi ấp úng nói:

“Cái…cái này tôi chuẩn bị từ sáng chắc đã nguội rồi.



Hay là tôi mời anh đi ăn cơm trưa.



Có…được không?”

Châu Gia Việt chưa hiểu chuyện gì nên giữ hộp thức ăn lại:

“Tại sao lại phải lãng phí vậy? Tôi ăn cái này cũng được.”

Hạ Như Yên vội vàng cản lại, nhắm mắt mời gọi:

“Đừng, đừng đồ ăn nguội rồi chắc chắn sẽ không ngon, với thêm nhiều khi ăn vào còn bị đau bụng nữa.



Nên ra ngoài ăn, phải ra ngoài ăn.”

Thái độ cô hôm nay khiến anh thêm tò mò hiếu kì:

“Tôi lại đang tò mò cô bỏ gì vào trong mà không để tôi ăn đó.”

Khuôn mặt cô nhăn nhó, lòng đầy lo lắng:

“Không có gì, thật sự không có gì, chỉ là tôi lo cho anh mà thôi!”

Cuối cùng anh đồng ý: “Vậy được ra ngoài ăn cô trả tiền.”

“Phải tôi trả tiền, là tôi trả tiền.”- Hạ Như Yên nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đậy nắp hai hộp thức ăn lại cầm phía sau lưng đến thùng rác tiện tay vứt thẳng vào.



Tại nhà hàng Hayoto của Nhật Bản Châu Gia Việt hai tay đút túi quần bước vào, Hạ Như Yên quay xung quanh nhìn thốt lên trong lòng:

“Ở đây thật sự sang trọng chắc chắn là đồ ăn rất đắt.



Chỉ nói riêng một bộ bàn ghế trong quán cũng lên tới tiền chục đô rồi chưa kể đến nội thất trang trí.



Anh ta đúng là muốn hút cạn tiền mình đây mà, sớm biết thế để anh ta ăn số thức ăn kia cho mặn chết đi.”

Cô chậm rãi kéo chiếc ghế ra rồi từ từ ngồi xuống vẻ không được tự nhiên lắm! Anh nhìn thấy thế đành bật cười rồi đưa cuốn thực đơn cho cô nói:

“Cô gọi món đi.”

Hạ Như Yên ngập ngừng rồi cầm lấy cuốn thực đơn từ từ mở ra lật trang này sang trang khác mà mắt sáng rực lên, miệng tròn chữ O, trán nhăn lại.



Cô nở một nụ cười là một nụ cười gượng thật sự rồi run run đưa cho anh cuốn thực đơn nói:

“Hay thôi anh chọn đi.



Dù gì cũng là tôi mời mà nên ưu tiên anh chọn trước.”

“Tôi chọn cô sẽ không hối hận chứ?”

“Không hối hận.”- Hạ Như Yên lắc đầu liên tục nhưng suy nghĩ trong cô hoàn toàn ngược lại: “sao tôi có thể không hối hận chứ! Một món ăn ở đây bằng cả tuần tiền lương của tôi rồi đó.”

Châu Gia Việt chỉ tay vào thực đơn rồi gọi:

“Cho tôi sashimi và sushi cảm ơn.



Cô thấy đủ chưa?”

“Đủ rồi, vậy là đủ rồi.”

Châu Gia Việt quay sang nhìn vẻ mặt Hạ Như Yên cố ý nói:

“Nhìn cô mời tôi có vẻ không vui lắm nhỉ?”

Cô nở một nụ cười, nụ cười giả tạo:

“Đâu có, tôi rất vui khi được mời Châu tổng đi ăn như này.



Thật sự vui.”

“Vậy tốt, xem như cô có lòng.”

“Vậy có thể…xoá bỏ mọi hiểu nhầm trước kia được không?”

“Xem thái độ cô như nào?”

Hạ Như Yên vừa cầm đôi đũa trên tay cúi xuống ăn vui vẻ thi thoảng ngẩng đầu liếc nhìn anh rồi suy nghĩ:

“Nhìn lại anh ta khá đẹp trai cool ngầu thuộc típ tổng tài lạnh lùng như trong tiểu thuyết vẫn hay nhắc đến.



Tuy đôi lúc khiến người ta ghét nhưng đôi khi cũng không tệ đến nỗi vậy.”.