Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 47




"Ông cho rằng tôi không lo lắng sao." Bà Chung nói: "Tính cách của cháu gái ông, ông còn không biết à. Mỗi ngày đều quấn lấy tôi làm nững, tôi không thể chịu đựng được. Bằng không ông qua nói chuyện với con bé đi."

Cháu gái bảo bối này suốt ngày làm nũng quấn người, ông Chung còn có thể không biết hay sao.

Không nỡ đánh, không nỡ măng, không nỡ nói một câu nặng nề.

Nhìn vào cặp mắt trông ngóng của cô, thật sự chỉ thiếu điều muốn hái sao trên trời tặng cho cô.

Đừng nói vợ, ông ấy cũng không chịu đựng được.

Bà Chung chậm rãi nói: " Chủ nhiệm Hoàng không phải đã nói phải thuận theo tự nhiên hay sao."

"Thuận theo tự nhiên" Ông Chung hừ lạnh: "Hiện tại con bé vẫn tin tưởng, không mảy may hoài nghi về những chuyện đó. Con bé vẫn coi Văn Thâm là chồng, bà để cho con bé xuất viện, nếu con bé muốn trở về bên Văn Thâm, thực sự bà muốn để Văn Thâm mang con bé đi sao?"

"Tiểu Lê muốn xuất viện?"

ml thanh đột nhiên vang lên khiến cả hai người dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa lớn.

Tần Nghiên mệt mỏi vội vào bước vào. Ở cửa, chiếc vali từ từ được người hầu mang vào.

Người vừa qua đời ở Sydney là bạn thân của Tần Nghiên từ khi còn nhỏ, mấy tháng trước đột nhiên mắc bệnh nặng, sau đó không thể cứu chữa, cấp cứu nhiều ngày cuối cùng cũng chẳng thể cứu vẫn.

Lưu lại một đôi nhi nữ, lớn nhất mới mười lăm tuổi; còn có một cái vì tình nhân bị ma quỷ ám ảnh, ước gì thê tử đuổi sắp chết tốt khác cưới trượng phu, liền tang lễ đều là nàng người ngoài này đến xử lý.

Họ để lại hai đứa con gái, đứa lớn nhất mới mười lăm tuổi, còn có ông chồng si mê nhân tình, ước vợ mình chết nhanh để được tái giá, ngay cả tang lễ của vợ cũng do một người ngoài như bà ấy đến lo liệu.

Việc nhà là rườm rà nhất, hai vợ chồng này yêu nhau từ hồi còn trẻ, sau khi cưới xong thì làm việc cùng nhau. Vấn đề tài sản rắc rối, phức tạp khó mà phân chia, chỉ đơn giản là một đống hỗn loạn.



Cha mẹ của bà ta đều đã qua đời, không còn ai đáng tin cậy có thể bảo vệ đứa trẻ, Tân Nghiên là người duy nhất bà ta có thể phó thác.

Trong khoảng thời gian này, bà ấy vất vả bôn ba, bề bộn nhiều việc cùng luật sư, công ty bảo hiểm, xung quanh người đàn ông bất chính, lại lo lắng về cô con gái đột ngột mất trí nhớ của gia đình cách xa cả ngàn dặm, cả người lẫn tinh thần đều bị suy nhược.

Bay từ Sydney trở về, lộ trình mười mấy tiếng, giữa hai lông mày của bà ấy đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Nghiên Nghiên trở về rồi." Bà Chung đặt chén trà xuống, đau lòng sờ mặt của bà: "Lần này mệt muốn chết rồi. Ăn cơm chưa? Nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho con."

Tần Nghiên lắc đầu: "Con không thấy ngon miệng. Cha, mẹ, lần này vất vả cho hai người phải chăm sóc cho Tiểu Lê rồi"

"Người trong nhà khách sáo cái gì.' Bà Chung sờ đến cánh tay bà ấy liền nhíu mày: "Sao lại gầy thành như thế này rồi? Con cũng giống Tiểu Lê, không thích ăn cơm trên máy bay, chắc chắn là chưa có ăn."

Nói xong không để ý tới sự cự tuyệt của Tân Nghiên: "Nhà bếp còn nấu canh gà, để mẹ bảo bọn họ nấu cho con một bát mì lót dạ."

Tần Nghiên không làm gì được, bị nhìn chằm chăm rồi ăn hết nửa bát mì.

Bà Chung để con gái nghỉ ngơi một chút. Bà sốt ruột đến thăm cháu gái mình, thay quần áo khác rồi liền vội vàng đi ra ngoài.

Đã hơn mười giờ, Chung Lê đang đọc sách thôi miên, bàn tay đặt ở cạnh giường, thím Trần đang cắt móng tay cho cô.

Cuốn sách mở ra đặt trên giá đỡ, góc độ vừa vặn phù hợp để cô đọc ở trên giường.

Khi Tân Nghiên đi vào, bà ấy đang nhìn cô rơi nước mắt: "Vậy mà tôi cũng có thể nhìn thấy tình yêu trong một cuốn tiểu thuyết lý luận, huhu quá cảm động."

“Cảm động như thế, chờ xem một lúc nữa lại không ngủ được.”