Ngày hôm đó, Chung Lê đột nhiên dịu dàng, ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn xong, cô thậm chí còn chủ động nhắc nhở thím Trần đến giờ uống thuốc của mình rồi.
Chuyện khác thường xảy ra ắt hẳn có điềm, cô ấy hoàn toàn hiểu rõ cô đến mười hai phần. Đối với điều này, trong lòng của Mạnh Nghênh đầy ắp sự nghỉ ngờ.
"Sao hôm nay cậu lại ngoan như vậy? Có phải đang giấu cái quái quỷ gì không đấy?"
"Sao lại nói như vậy, thô ~ tục ~ ”
Tâm trạng của Chung Lê hiển nhiên vô cùng tốt, cười vô cùng ngọt ngào, còn đem quýt thím Trần vừa bóc đưa cho cô ấy: "Bởi vì bảo bối ngoan như này nên ngày kia sẽ được xuất viện nhé."
Mạnh Nghênh cảm động nhận lấy, một miếng ăn hết nửa quả, ngũ quan bị chua đến mức muốn rời ra.
"Oa... A... Ách... Ông bà cậu đồng ý rồi sao?"
"Ừm hứ. Các bác sĩ đều nói tớ có thể xuất viện, với lại nếu không xuất viện thì tớ cắm rễ nảy mầm ở đây mất.”
"Vậy cậu xuất viện là định..."
Dư vị của quả quýt chua kéo dài, biểu cảm của Mạnh Nghênh khó mà khống chế, rất giống như phiên bản hiện thực của “Train to Busan”. Chung Lê cầm điện thoại di động lên chụp ảnh.
Mạnh nghênh: "—— Trở về bên Phó Văn Thâm?"
Chung Lê chớp mắt một cái: "Không phải vậy sao."
"Ông bà của cậu cũng đồng ý sao?" Lần này giọng của Mạnh Nghênh hơi lạc đi.
Chung Lê chớp mắt hai cái: "Chả đúng như vậy."
"Tớ và anh ta còn chưa ly hôn, không về với anh ta thì đi đâu được?" Chung Lê không hiểu.
Mạnh Nghênh không phản bác được.
Dựa theo lý luận của Chung Lê, điều này quả thực là không thể hợp lý hơn. Nhưng cô bị nhị lão nghĩ cách ngăn cản, chẳng lẽ Phó Văn Thâm lại muốn đưa Chung Lê về nhà?
"Bên ngoài còn có một tiểu yêu tinh như hổ rình mồi. Mỗi một ngày tớ ở trong bệnh viện, cơ hội để tiểu yêu tinh kia trên cơ lại nhiều hơn một chút, nguy cơ Phó Văn Thâm đem tài sản di chuyển ra bên ngoài lại nhiều hơn một phần. Ở lại thêm nữa, cả nhà cũng sẽ bị người ta trộm mất."
Chung Lê nói đến đây khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc: "Đối với một người thì đó là chuyện nhỏ, nhưng không thể cứ để tiểu yêu tinh kia được lợi!"
Mạnh Nghênh còn mang một chút hi vọng cuối cùng cũng phí công, cẩn thận dè dặt hỏi một câu: "Cậu định ra ngoài sẽ làm gì?”
Chung Lê mỉm cười: "Đương nhiên trước tiên là phải ra ngoài nhổ sạch sẽ tiểu cỏ dại, sau đó sẽ ly hôn và chia tài sản với tên cặn bã kia.”
Thực ra, Chung Lê oán giận cũng không phải vì bị mất đi một người đàn ông.
Dù sao phụ nữ không có đàn ông giống như cá không có xe đạp, vậy thì thật ra chẳng có chút ảnh hưởng nào.
Nếu như đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cô sẽ rất tình nguyện cho cả hai một kết thúc tử tế.
Nếu Phó Văn Thâm cũng đã có người yêu khác, mà nàng cũng cần đến một người đàn ông đã đem lòng trao người khác, ban anh tự do, hào phóng chúc phúc bọn họ cũng OK. Chung Lê cô còn thiếu một người đàn ông sao?
Nhưng để cho cô phải là người thế thân, bản thân cô lập tức không thể nhịn được.
Muốn quấn quýt bên nhau đúng không?
Vậy cô sẽ cho anh biết thế nào là sự trừng phạt cho đôi mèo mả gà đồng.
Muốn cho tôi thoát khỏi cuộc hôn nhân này tay trắng sao?
Cái này phải để cho bà của cô dạy cho anh một câu thành ngữ, gọi là: mất cả chì lẫn chài.
Mạnh Nghênh tâm trạng rối bời xoa mặt.
Thế này ai dám cho cô ra viện chứ.
Nhà họ Chung.
Nhị lão ngồi ở phòng khách, vẻ mặt ông Chung nghiêm túc, lông mày nhíu chặt lại: "Sao bà lại đồng ý cho cháu nó xuất viện."
"Vậy ông nói phải làm sao bây giờ?" Bà Chung thở dài: “Đứa nhỏ này mỗi ngày đều làm loạn muốn ra viện, cũng không thể cứ giữ nó trong bệnh viện."
"Tình trạng của cháu nó bây giờ sao có thể xuất viện. Thế giới bên ngoài hoàn toàn khác với suy nghĩ của nó, khắp nơi đều là vấn đề. Nếu để cho nó bị kích thích thì phải làm sao bây giờ?”