Mạnh Nghênh thật không ngờ anh sẽ vì cô mà khóc, càng không ngờ rằng anh lại quỳ xuống như thế này.
Dáng vẻ chán nản ủ rũ này không nên xuất hiện trên người Hứa Dịch Châu, anh là người luôn gặp nhiều thuận lợi trong mọi việc, rất tự tại và thoải mái.
Cô không biết rằng sự việc này lại ảnh hưởng nặng nề đến Hứa Dịch Châu.
Những giọt nước mắt nóng ấm xuyên qua da tay, thiêu đốt trái tim của cô, máu rỉ ra từ trong lồng ngực. nóng rực và chua xót, luồng hơi nóng chạy lên khóe mắt.
Hứa Dịch Châu nằm tay cô và nói rất nhiều, kể ra những hối hận và tình cảm của anh.
Cuối cùng, món Quan Đông mà Mạnh Nghênh đang cầm trong tay kia đã hoàn toàn nguội lạnh.
Cô không thể rảnh tay để mở cửa, vì vậy cô dùng răng cắn chặt món Quan Đông trên miệng và mở cửa.
Cô đã tốn rất nhiều sức lực để lôi người đàn ông vào ném lên ghế sô pha, cô mệt đến thở hổn hển hồi lâu, đứng dậy muốn rời đi, nhưng tay vẫn bị nắm chặt.
Hứa Dịch Châu đã mê man, nhưng sức lực trong tay vẫn rất mạnh, nắm chặt tay cô, muốn rút cũng không rút ra được, khi cảm giác thấy cô muốn chạy trốn, anh liền theo bản năng siết chặt tay lại.
Mạnh Nghênh vùng vẫy hồi lâu, dùng hết chút sức lực cuối cùng, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Cô nghe thấy tiếng Sữa và Bao Chửng ăn vụng món Quan Đông ở bàn bếp, cô không thể đi qua đó nên cũng không buồn đứng dậy để ngăn chúng.
Người nằm trên ghế sô pha động đậy, Mạnh Nghênh nghiêng đầu, anh cau mày trong giấc ngủ, áp tay cô lên ngực mình.
Xem ra Hứa Dịch Châu thích cô nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Mạnh Nghênh yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó đột nhiên nghiêng người, nghịch nghịch một lúc rồi tháo chiếc bông tai mà cô trông không vừa mắt đã lâu ra khỏi †ai anh.
Đó là một viên đã saphia màu xanh hình vuông vô cùng tỉnh xảo, đơn giản đến mức không có bất kỳ vật điểm xuyến nào, nó thực sự không phải là một viên đá quý đắt tiền, nhưng anh đã đeo nó nhiều năm và chưa bao giờ tháo nó ra.
Mạnh Nghênh hừ một tiếng, nói là không yêu La Uyển Oánh, tại sao lại còn đeo bông tai do cô ta tặng?
Con sâu rượu nắm lấy tay cô không cho rời đi, Mạnh Nghênh cũng buồn ngủ, cô sai Sữa và Bao Chửng kéo cho cô chiếc chăn rồi dựa người vào ghế sô pha nhắm mắt lại.
Trước khi đi ngủ cô đang ở tư thế ngồi, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm thẳng trên ghế sô pha.
Trời đã sáng, cô lờ mờ mở mắt ra một lần, sau đó do quá buồn ngủ nên lại nhắm mắt lại, trở mình quấn chặt chăn tiếp tục ngủ.
Năm giây sau, cô đột nhiên quay đầu lại.
Hứa Dịch Châu ngồi dưới đất trước sô pha, yên lặng nhìn cô.
“Anh tỉnh dậy khi nào vậy?” cô hỏi. “Mới tỉnh một lúc.” áo sơ mi trên người Hứa Dịch Châu có hơi nhăn, hai chiếc cúc áo bị bung ra, mấy sợi tóc mái rủ xuống, trông dáng vẻ rất buông thả.
Mạnh Nghênh ngồi dậy, vẫn còn ngáy ngủ: “Sao anh lại ngồi dưới đất?”
Hứa Dịch Châu: "Bị em đá rơi xuống đấy."
Mạnh Nghênh nghẹn lời, ngáp một cái nói: Hôm qua tôi không có đá anh."
Nhắc đến chuyện tối hôm qua, Hứa Dịch Châu hỏi: “Tối hôm qua anh uống say, anh có mượn rượu làm càn không?”
Mạnh Nghênh ngáp một cái: "Chẳng lế anh quên rồi à”
“Anh không nhớ gì cả.” Hứa Dịch Châu từ dưới đất đứng lên: “Cho anh mượn phòng tắm của em một lát, trên người hôi chết đi được.”
Mạnh Nghênh nhìn anh chằm chằm bước vào phòng tắm.
Không phải chứ, như vậy mà quên rồi sao?
Khi Hứa Dịch Châu tắm xong, Mạnh Nghênh đang ngồi trên sô pha cầm quả táo gặm rộp rộp.
Khóe mắt cô lướt thấy anh đi ra và đã quay sang nhìn, tự hỏi liệu anh có lấy lại được trí nhớ sau khi đi tắm không.
Hứa Dịch Châu vừa lau tóc vừa đi tới, hỏi cô: "Em có nhìn thấy bông tai của anh không?"
Mạnh Nghênh ném cho anh hai chữ khô khốc: "Vứt rồi:
Hứa Dịch Châu ngập ngừng một chút: "Đó là của mẹ để lại cho anh."
Sắc mặt Mạnh Nghênh thoáng chốc thay đổi, cầm quả táo sững sờ: "Của mẹ anh cho anh sao?”
“Thôi vậy, vứt rồi thì thôi, không sao đâu.” Hứa Dịch Châu xoa xoa đầu của cô, “Xem em sợ xanh mặt rồi kìa.”
Hóa ra nó không phải do La Uyển Oánh tặng.
Trong miệng của người phụ nữ đó có câu nào là thật không.