Mỗi ngày cô đi làm, dắt chó đi dạo, ăn uống, tán ngẫu với hội chị em, mọi thứ dường như trở lại như cũ trước khi Hứa Dịch Châu chuyển đến đây.
Lúc này, Chung Lê đã khôi phục trí nhớ.
Cô đại tiểu thư này đã gây náo loạn trong ba tháng trời mới nhận ra rằng mình đã hiểu lầm, không còn mặt mũi nào đối mặt với bà con làng xóm ở Vân Nghỉ nữa (chủ yếu là người đàn ông họ Phó), nên tìm một chiếc vé để bay ra nước ngoài tránh nạn.
Cuộc sống của Mạnh Nghênh trở nên nhàm chán, cô đang suy nghĩ xem có nên đến núi Phổ Đà một chuyến nữa hay không.
Mối quan hệ giữa cô và Chung Lê cũng có nhiều biến động trong năm nay, lần trước cô chỉ cầu xin cho. Chung Lê, Bồ Tát rất linh, Chung Lê mất trí nhớ gây ra hiểu lầm cuối cùng thì hai người yêu nhau, còn cô thì gặp được mối duyên xấu là Hứa Dịch Châu.
Mạnh Nghênh cảm thấy mình phải đi lễ lạy để xua đuổi tà ma và thu hút một mối duyên tốt.
Sau khi gọi điện thoại với Chung Lê xong đã là 1 giờ sáng, Mạnh Nghênh đang đói.
Bánh mì ở nhà đã ăn hết, đúng lúc cô lại thèm ăn món Quan Đông, cô rón rén đi về phía cửa, xỏ giày với tốc độ chậm 10 lần, sợ sẽ đánh thức hai con chó.
Sau khi xỏ giày như kiểu tháo bom thì cô thở phào,khi ngẩng đầu lên, bốn con mắt đen như hạt đậu nhìn chằm chằm vào cô.
Mạnh Nghênh: "..." Cô đành dắt theo hai con chó đi xuống lầu.
Sữa và Bao Chứng còn thèm ăn hơn cô, Mạnh Nghênh cầm món Quan Đông ăn, vừa ăn vừa phái né sự tấn công từ hai phía.
Sau khi ra khỏi thang máy, vừa bước ra thì con Sữa bỗng bỏ rơi cô mà chạy đi trước, Mạnh Nghênh ngẩng mặt lên thì thấy một người ngồi ở trước cửa nhà.
Hứa Dịch Châu ngồi trên sàn, khoanh chân lại, cánh †ay tùy ý đặt ở trên đùi. Anh dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Mạnh Nghênh chưa đến gần thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, con Sữa không ngần ngại mà chạy đến liếm mặt anh một cách say mê.
Hứa Dịch Châu quay mặt sang phía khác, đưa tay xoa xoa đầu nó và mở mắt ra.
Anh nheo mắt dưới ánh đèn chói lóa của sảnh thang máy, ánh mắt lờ đờ từ từ dừng lại trên người Mạnh Nghênh.
“Anh ở đây làm gì?” Mạnh Nghênh hỏi.
“Nghỉ ngơi một chút.” anh mỉm cười, không biết có phải do uống say hay không, mí mắt dưới của anh hơi đỏ, nhìn dưới ánh đèn có chút đáng thương, “Tôi không biết em đi ra ngoài. Tôi không có gõ cửa, chỉ chờ một chút, đừng ghét tôi."
Hứa Dịch Châu từng tuổi này chưa từng nói với ai một câu: “Đừng ghét tôi.”
Từ lúc sinh ra anh đã được nuông chiều, người tâng bốc lấy lòng anh nhiều vô số kể, anh chưa bao giờ quan tâm đến thái độ của người khác.
Mạnh Nghênh nhất thời không biết nói gì, chỉ im lặng, anh đứng lên, bước chân đã không vững, lại có thêm con chó cản chân, anh sợ giãm phải con Sữa nên hơi loạng choạng.
Mạnh Nghênh theo phản xạ đưa tay ra đỡ lại.
Hứa Dịch Châu năm được cánh tay cô thì không muốn buồng ra, tay anh càng lúc càng siết chặt hơn.
Mạnh Nghênh không để ý đến động tác nhỏ của anh, định rút tay về nhưng không thành công.
Cô ngước mắt lên đang định nói gì đó thì phát hiện mí mắt dưới của Hứa Dịch Châu dường như càng đỏ hơn.
Anh cao hơn cô một cái đầu, lúc đứng trước mặt cô thì che mất ánh sáng, đôi mắt ngược sáng bị bóng lông mi che khuất nên nhìn không rõ.
Đột nhiên anh nói: "Xin lỗi, Nhát Gan... "Anh không cần xin lỗi, chuyện này không ai nợ ai cả, anh không có lỗi gì với tôi cả... anh làm gì vậy?"
Giọng Mạnh Nghênh bỗng nhiên thay đổi, cô kinh ngạc cúi đầu nhìn người đàn ông đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình.
Trong một khoảnh khắc, không thể phân biệt được là do anh yếu chân hay anh quỳ xuống vì cô.
“Xin lỗi...” Hứa Dịch Châu lặp lại.
Lòng bàn tay anh trượt xuống, nắm lấy bàn tay Mạnh Nghênh, tay còn lại đè lên tay cô, rồi đưa tay cô ra trước mặt, áp vào mắt mình, giống như một lời hối lỗi ngoan đạo nhất trước mặt các vị thần.
Hơi ấm dần lan tỏa các ngón tay của cô, Mạnh Nghênh nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong cổ họng anh: “Anh là đồ ngốc, sao có thể nhầm lẫn lâu như vậy...”
“Sao anh có thể để em buồn và thất vọng lâu như vậy...”