Hứa Dịch Châu để khuỷu tay ngay ngắn lại, hơi sụp mắt xuống liếc cô một cái: "Ai quy định đàn ông không được sợ đau."
Mạnh Nghênh không nói gì, cô nghiêng chai thuốc đổ dung dịch xuống bản tung tóe.
Hứa Dịch Châu hít hà đau điếng, tay định rút về theo. phản xạ, Mạnh Nghênh như đã đoán trước được nên cô nhanh mắt chộp lấy tay anh một cách chính xác và tiếp tục rửa vết thương một cách tàn nhẫn.
Hứa Dịch Châu nghiến răng quay mặt đi, cơ bắp trên cánh tay đều căng cứng vì dùng sức để gồng.
Dùng nước oxy già rửa vết thương thật sự rất đau, Mạnh Nghênh giúp anh rửa sạch vết thương, sau đó dùng iodophor sát trùng, bôi thuốc mỡ và dán băng gạc, vừa nhanh vừa gọn.
Sắc mặt Hứa Dịch Châu tái nhợt, anh thả lỏng gương mặt: "Khá thành thạo đấy."
“Chó nhà tôi cách hai ba ngày lại bị thương.” Mạnh Nghênh gói bông gạc đã dùng xong ném vào thùng rác, “Bọn chúng cũng giống như anh vậy, bôi thuốc cho giống như bị tra tấn vậy.”
Hứa Dịch Châu: "..." Anh quay đầu sang nhìn hai con chó Labrador nằm xếp hàng trên ghế sô pha đối diện, chúng đang nhìn anh chäm chằm, anh hỏi: "Cô dắt chó đi dạo sao lại chạy nhanh như vậy, không sợ ngã sao?"
Mạnh Nghênh: "Anh không kéo tôi lại thì tôi sẽ không bị ngã."
Hứa Dịch Châu buông tay áo xuống, chống cánh tay còn lại trên đầu gối và nhìn cô: “Cô ghét tôi lắm à?”
Mạnh Nghênh nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình hình như có chút hung hăng, liền nghiêm túc phủ nhận: “Không có chuyện đó?”
"Mỗi lần nhìn thấy tôi, cô đều trốn xa hết mức có thể, nói chuyện với cô thì cũng không trả lời, cũng không tự mình đến trả máy ảnh mà để Tiểu Ngũ trả giúp cô." Anh nghiêm túc nhớ lại, "Tôi đã chọc giận cô khi nào vậy?”
“Không có.” Mạnh Nghênh dứt khoát nói, “Chẳng phải hai người thường xuyên gặp nhau sao, nhân tiện thôi.”
Cô tự mình chuyển đề tài, quay sang vuốt ve bọn chó để bớt khó xử: “Trước đây tôi hay chạy đua với bọn chúng, tạo thành thói quen xấu cho chúng, mỗi lần ra ngoài đều phải chạy. Xem như là tập thể dục vậy."
Hứa Dịch Châu nhìn chằm chằm hai con chó một hồi, sau đó hỏi: "Chúng nó tên gì?"
“Con này gọi là sữa, con này gọi là...” khi Mạnh Nghênh chạm vào con chó đen thì đột nhiên khựng lại, cái tên nói đến cửa miệng thì nghẹn lại, vài giây sau cô mới thốt ra được: “Tiểu Hắc.”
Con chó đen rên rỉ trong cổ họng, nằm lên đùi cô và nhìn cô bằng đôi mắt tủi thân.
Ánh mắt của Hứa Dịch Châu dừng lại trên người con chó đen, bộ lông đen bóng mượt, trên trán có một mảng nhỏ màu trắng trông giống như vầng trăng khuyết.
Sau khi nhìn nó một lúc lâu, anh nói: "Nó trông hơi giống một bé con đi lạc mà tôi đã cứu trước đây. Con chó con đó tên là Tiểu Bao Chửng."
Con chó đen trong nháy mắt từ trong lòng Mạnh Nghênh nhảy lên, lao về phía anh, hai chân trước chộp. lấy đầu gối anh, hai chân sau chạy qua chạy lại, ngoắc. đuôi liên tục.
Hứa Dịch Châu nhướng mày, đưa tay vuốt ve cằm của nó: “Sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?”
Tim Mạnh Nghênh suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, con chó vô dụng này!
Cô cười ha ha và nói với vẻ "Trời ơi, thật là trùng hợp", "Thật trùng hợp, đôi khi chúng tôi cũng gọi nó như vậy, cho nên nó nghe gọi vậy thì khá vui".
Chung Lê luôn nói rằng hai con chó của cô cũng thật thà như cô, ném cho khúc xương chúng sẽ vẫy đuôi chạy theo.
Anh vừa vuốt lông nó thì Bao Chửng càng hăng hái hơn, cơ thể nặng 60 cân của nó nhảy lên sô pha nhào lên người anh, điên cưồng liếm láp.
Akita đang lặng lẽ ngồi ở một bên thấy vậy đột nhiên đứng dậy và sủa nó.
Hứa Dịch Châu vẫy cánh tay bị thương của mình, thì Akita mới bình tĩnh lại.
Hứa Dịch Châu đè vào đầu Bao Chứng, ra lệnh mấy lần “Sit!, nó mới ngồi xuống với vẻ không hài lòng.
"Con chó của cô cần được huấn luyện, anh nói.
Mạnh Nghênh: "Đã bôi thuốc xong, anh có thể về được rồi."