Cho dù Hứa Dịch Châu muốn chuyển đến Việt Phủ thì cũng chẳng liên quan đến cô, khu chung cư lớn như vậy, ai cũng đi sớm về muộn, cho đến bây giờ cô cũng không quen biết được nhiều người hàng xóm trong cùng tòa nhà, cho nên cơ hội gặp được anh thì càng ít hơn.
Nhưng cô không ngờ một điều —— mỗi ngày họ đều phải dắt chó đi dạo.
Công việc của Mạnh Nghênh không cần phải đi làm mỗi ngày, lịch làm việc và nghỉ ngơi đều không tốt, bình thường khi cô thức dậy đã là 8 - 9 giờ sáng.
Để cho những chú chó được tiếp xúc với ánh nắng nhiều hơn, cô thường dắt chó đi dạo vào ban ngày, lúc 10 giờ sáng và 5 - 6 giờ chiều, nắng chói chang nhưng không quá gắt, có thể gặp những chú chó khác trong khu chung cư, làm phong phú đời sống xã hội của bầy chó.
Hai khoảng thời gian này khá khác biệt với hầu hết nhân viên văn phòng, nhưng thật trùng hợp Hứa Dịch Châu cũng rảnh rang như cô.
Hứa Dịch Châu nuôi một con chó Akita, trước đó họ có chia sẻ trong mảnh giấy ghi chú rằng bộ phim yêu thích của Mạnh Nghênh là "Hachiko', anh cũng vậy, anh từng nói nếu sau này anh có nuôi chó thì nhất định sẽ nuôi một con Akita.
Khi Mạnh Nghênh nhìn thấy anh và con Akita đó từ xa, Mạnh Nghênh đã suy nghĩ, dù sao cũng là người quen và đã giúp đỡ cô, nên gặp mặt chào hỏi cũng không quá đáng.
Vì vậy, khi dắt chó chạy ngang qua thì cô đã chào. anh một cách thân thiện: "HiI"
Cô chạy khá nhanh, Hứa Dịch Châu còn chưa kịp nói gì thì cô và lũ chó đã chạy xa tám thước trong nháy mắt.
Một lúc sau, Mạnh Nghênh và lũ chó lại đuổi kịp họ.
Cô cũng không hiểu sao Hứa Dịch Châu dắt chó đi dạo lại chậm như vậy, cô đã dắt chó của mình chạy một vòng quanh khu chung cư rồi.
Lần đầu gặp đã chào hỏi, lần thứ hai nếu không chào hỏi thì có vẻ như không hợp lý.
Khi đi ngang qua, cô cũng chỉ có thể "hi" một tiếng, trước khi Hứa Dịch Châu kịp nói chuyện thì cô lại cùng lũ chó chạy ra phía xa.
Khi hai chú chó Labrador, một đen một trắng xuất hiện lần thứ ba, Hứa Dịch Châu đã nắm lấy cánh tay của Mạnh Nghênh một cách nhanh chóng và chính xác, trước khi Mạnh Nghênh chuẩn bị nói "Hi".
"Làm gì chạy nhanh vậy?"
Trong lúc nói chuyện cô cảm thấy tay mình có một lực kéo rất mạnh kéo cô về phía trước —— Không phải do Mạnh Nghênh tự mình chạy, mà là bị lực kéo kia kéo cô chạy theo.
Với lực kéo của anh, Mạnh Nghênh đã bị ngăn lại, nhưng hai chú chó vẫn lao về phía trước, lực rất mạnh và nhanh khiến cho anh và Mạnh Nghênh loạng choạng.
Rầm —— họ va vào nhau cả hai đều ngã xuống đất.
Hứa Dịch Châu kịp thời chống tay để tránh đè lên người Mạnh Nghênh, sau đó anh lật người ngã sang bên cạnh.
Dây xích bị tuột tay, hai con chó chạy điên cuồng đã dừng lại và cùng với con Akita đứng vây quanh họ.
Mạnh Nghênh hoảng sợ, vội vàng từ dưới đất bò dậy: "Anh không sao chứ?"
Hứa Dịch Châu ngồi dậy, trên khuỷu tay áo bị rách, máu chảy ra rất nhanh và nhiều.
“Không sao.” Anh xắn tay áo nhìn vào vết thương trên khuỷu tay, anh hơi cau mày và hỏi cô: “Nhà cô có thuốc không?”
Có thì có đấy...
Có lẽ Hứa Dịch Châu nhìn thấy sự do dự của cô nên đã giải thích: "Tôi vừa chuyển đến đây, đồ đạc chưa có đủ, cũng chưa chuẩn bị thuốc men."
Mạnh Nghênh đưa anh về nhà, lấy hộp thuốc ra, tìm nước oxy già đưa cho anh: “Phải rửa vết thương trước đã.”
Hứa Dịch Châu cầm lọ thuốc, có lẽ là anh chưa từng xử lý vết thương cho bản thân hay cho người khác, anh lấy thế vài lần cũng chưa nhỏ ra được một giọt nào.
Mạnh Nghênh nhìn anh cầm chai thuốc trên tay nhấp nhứ vài lần, cô im lặng một lúc: “Bôi thuốc thôi mà còn giả vờ, hù con nít à?"
Hứa Dịch Châu mỉm cười, đưa lại chai thuốc cho cô: "Cô làm thì tốt hơn. Tôi sợ đau."
“Đàn ông con trai mà sợ đau.” Mạnh Nghênh không nói gì thêm và cầm lấy chai thuốc.