Lực hút hôn mút giữa cánh môi và răng bỗng nhiên tăng lên, giống như trừng phạt.
Một lần nữa tay của Chung Lê lại bị nắm chặt, Phó Văn Thâm miệng hổ siết chặt cổ tay yếu ớt của cô, giữ lấy nàng nhỏ bé yếu ớt cổ tay, tiếng nói trầm ấm, ám muội: "Em muốn ở đây không?”
"Không phải là anh muốn sao?" Cổ tay Chung Lê bị anh khống chế, liền duỗi tay ra rồi đầu ngón tay chạm xuống dưới một cái, giương mắt nhìn anh trong ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý tinh quái: "Anh nhìn xem, em mới đụng một chút mà anh đã như vậy.”
Phó Văn Thâm liếc nhìn cô một cái, không nói gì, bỗng nhiên vắt chéo hai tay của cô ra sau lưng.
Cà vạt của anh bị rút xuống, vòng hai vòng qua cổ tay của cô, thắt chặt.
Âu phục nam rộng thùng thình khoác lên, cả người của Chung Lê đều bị che kín. Dưới áo khoác, một tay Phó Văn Thâm kéo eo cô, tay kia vén nút kim loại sau lưng ra.
Cảm giác thô ráp của lòng bàn tay nhẹ nhàng phất qua, chỉ đụng một cái, Chung Lê liền kêu lên một tiếng đau đớn, đem mặt chôn ở trên vai anh.
Nửa sau trên đường đi xe, cô đều vì câu nói trêu chọc của mình mà đắc tội với người đàn ông nào đó, liền bị trừng phạt.
Sự ghen tuông của người đàn ông này hoàn toàn tiêu tan, ở không gian phía sau xe chật chội nhân cơ hội dạy dỗ cô.
Chung Lê thức thời nhỏ giọng cầu xin: '"Dừng lại, về nhà lại..."
Ánh mắt ma mị của Phó Văn Thâm bị che dưới lớp lông mi, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cô: "Đây không phải là do em muốn sao."
Chung Lê: "..."
Tân suất hô hấp dần dần rối loạn, trong cổ họng bắt đầu có âm thanh dày đặc tràn ra ngoài.
Ở ngã tư xa phanh lại thật chặt, cô đột nhiên nhớ ra trên xe còn có chú Trương, sợ bị nghe thấy, cắn môi dùng sức nín trở lại.
Cô muốn vùi mặt xuống, lại bị Phó Văn Thâm nâng lên, bàn tay của anh nâng hai gò má của cô. Ngón tay phủ lên vuốt ve vành tai của cô, rũ mắt xuống thấy vẻ mặt đang nhẫn nại của cô.
Sau cùng, cô run rẩy núp ở trong lòng của Phó Văn Thâm, căn chặt răng nhưng vẫn phát ra một vài âm thanh nho nhỏ.
Phó Văn Thâm rút tay ra, đưa tay sửa lại quần áo cho cô, hôn một cái lên tóc của cô. Chút khó chịu kia cuối cùng cũng hòa tan trong nhiệt độ dâng lên trong khoang xe.
Xe lái vào vịnh Thiên Phụ, đậu trong nhà để xe dưới lòng đất.
Cổ tay của Chung Lê vẫn còn bị trói ở sau lưng, Phó Văn Thâm cũng không có ý muốn giúp cô cởi nó, dùng áo khoác quấn cô lại, ôm lấy cô xuống xe.
Cô ghé vào trên vai của Phó Văn Thâm, lúc này mới nhìn thấy vách ngăn cách âm giữa ghế sau và ghế trước đã sớm được tăng lên.
Căn bản, chú Trương không nghe được giọng nói của cô, không cần nhịn lâu như vậy.
Phó Văn Thâm một tay ôm cô, xong tay trái cầm lấy giày cao gót của cô rơi trên xe, xuyên qua bãi đỗ xe trong đêm khuya không một bóng người, đi vào thang máy chuyên dụng.
Tay bị trói lấy, Chung Lê luôn có cảm giác sợ hãi sẽ ngã xuống, liền đem trọng tâm dựa về phía thân thể của anh, ngoan ngoãn nằm sấp.
Trong thang máy không có người khác, cô xoay mặt qua hỏi anh: "Anh đóng vách ngăn lại mà sao không nói cho em biết? Hại em phải nhịn vất vả như vậy."
Phó Văn Thâm liếc nhìn cô một cái, ngữ điệu bình thản: “Anh tưởng em thích như vậy.”
Chung Lê: "..."
Ưa thích cái quỷ.
Rõ là anh cố ý.
Nhớ tới lúc nấy, anh còn một mực nâng mặt cô lên mà thưởng thức, Chung Lê cảm thấy căm tức, tức giận nhăm vào vai cắn anh một cái.