Bầu không khí hơi ngưng trệ, Phó Văn Thâm sau khi lên xe liền trầm mặc không nói gì, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng.
Nhìn bộ dạng này, đại khái là nổi giận vì vừa rồi Phương Dịch Quân kéo cô.
Chung Lê nhìn anh mấy lần, ở bên cạnh anh hỏi: "Anh sẽ không lén gây khó dễ cho Phương Dịch Quân, không cho anh ta làm đại sứ thương hiệu đấy chứ?”
Phó Văn Thâm liếc tới, ánh mắt cùng ngữ khí không thay đổi nhiệt độ: “Em để ý sao?”
"Em không thèm để ý, chỉ là không muốn tước đoạt cơ hội cạnh tranh công bằng của người khác mà thôi." Chung Lê từ trên ghế ngồi vòng qua, ngồi vào trên đùi anh, ôm cổ anh rồi hôn lên, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh ta chỉ là một bạn học bình thường, anh không cần phải ghen với anh ta đâu."
Phó Văn Thâm ôm lấy eo của cô, thần sắc cũng không hòa hoãn bao nhiêu.
Ngày đó ở trên vịnh Thiên Phụ, cũng không phải là lần đầu anh gặp Phương Dịch Quân.
Năm thứ ba sau khi anh xuất ngoại, đã từng một lần trở lại trường trung học phụ thuộc.
Ngày đó là buổi lễ tốt nghiệp của Chung Lê, tất cả học sinh lớp 12 ầm ï tụ tập tại hội trường. Khi đó, xe của anh dừng bên đường, anh ngồi trong xe, Chung Lê mặc đồng phục học sinh, cùng bạn bè nắm tay nhau đi qua ngoài cửa sổ.
Nam sinh đi qua cô nói chuyện một cách thân thiết, cô cười rồi đáp lại vài câu. Ánh mắt nam sinh nhìn chăm chằm về phía cô, sau khi lệch vai lùi lại đi về phía sau, trong nụ cười là khí phách hiên ngang của chàng thiếu niên.
Chờ cô đi xa, nam sinh bị đồng bọn bên cạnh đụng đụng vào người, hỏi một cách ái muội: "Cậu còn không tiến lên? Bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu đó."
Nam sinh cười một cái rồi nói: "Mình đã chuẩn bị xong xong rồi, chờ buổi lễ kết thúc sẽ tỏ tình với cô ấy."
"Bạn học bình thường?" Phó Văn Thâm ngữ khí ngờ vực.
"Đúng vậy, cậu ấy ra mắt sớm, thường xuyên không đến lớp đi học, buổi lễ tốt nghiệp cậu ấy cũng vắng mặt." Chung Lê kéo cà vạt của anh ra, lại kéo căng: “Thật ra, em và cậu ấy cũng không quen biết lắm."
€ó vẻ như lời thổ lộ được lên kế hoạch đã không thành công.
Thân hình của Phó Văn Thâm được phản chiếu mạnh bởi ảnh đèn mờ của chiếc xe, điểm lạnh lùng không dễ phát hiện kia không một tiếng động hòa hoãn lại.
Chung Lê từ trên đùi anh đứng lên, hai gối nửa quỳ trên ghế da ở bên người anh, thân thể thẳng dậy, tư thế này khiến cô cao hơn Phó Văn Thâm một chút, có thể từ trên cao nhìn xuống anh.
Cô dùng ngón tay miêu tả hình dáng khuôn mặt của anh, mang theo mùi hương rượu vàng nhàn nhạt trước tiên dừng ở giữa đôi lông mày rậm, sau đó trượt xuống, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái vào sống mũi thẳng tắp. của anh.
"Đồ quỷ nhỏ hẹp hòi, sao lại thích ghen tuông như vậy.
Cô nhỏ giọng nói chuyện, hơi thở thơm ngọt ngào. vào giữa cánh mũi anh, hôn lên trên môi của anh một cái, lại ngẩng đầu, hai tay nâng gương mặt của anh lên, rất nghiêm túc nói: " Phó Văn Thâm, em rất thích anh."
"Em chỉ thích anh."
Phó Văn Thâm đè đầu cô xuống, hôn lên, hô hấp của hai người trong nụ hôn nóng rực, hô hấp của hai người trong nụ hôn nóng rực dần dần trở nên nhớp dính.
Chung Lê uống một chút rượu, trở nên to gan đứng lên, tháo cà vạt của anh ra rồi cởi nút áo sơ mi, hai tay mềm mại dán vào da cổ anh rồi trượt ra sao cổ.
Phó Văn Thâm đem cái tay không an phận của cô từ sau gáy kéo xuống, Chung Lê từ trong lòng bàn tay của anh dứt ra, sau đó càng không ngoan ngoãn dọc theo vạt áo đi xuống.