Lúc đó Phó Văn Thâm không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn ta cảm giác của anh, khi anh tận mắt chứng kiến chiếc xe đó không phanh kịp mà lao đến đâm vào cô.
Khi anh bế cô lên xe, cô đã bất tỉnh, thân thể mềm nhữn dựa vào người anh, máu trên đầu từ từ thấm qua âu phục và áo sơ mi của anh.
Trong thời gian Chung Lê hôn mê, mỗi ngày Phó Văn 'Thâm đều đến bệnh viện.
Khi không có ai canh chừng cô, anh sẽ vào phòng và ngồi bên giường cô một lúc.
Hôm đó như thường lệ anh đến bệnh viện, thanh toán hết viện phí, lúc mở cửa phòng bệnh đã thấy cô tỉnh dậy, ngồi trên giường bệnh.
Chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình mặc trên cơ thể gầy như tờ giấy, băng gạc quấn quanh trán, khuôn mặt tái nhợt vì hôn mê nhiều ngày khiến cô trở nên mỏng manh yếu ớt.
Tình trạng của cô sau khi tỉnh lại rất kỳ lạ, cô đối với anh có vẻ xa lạ, nhưng trong lòng tràn đầy tức giận.
Cô mất trí nhớ, nhưng lại nhận anh là chồng mình.
Không rõ xuất phát từ suy nghĩ nào, nhưng Phó Văn 'Thâm cũng không phủ nhận.
Mặc dù cô có thái độ thù địch rất rõ ràng với "chồng” của mình, trong miệng xem anh thành một kẻ “ thập ác bất xá” vượt quá giới hạn của một tên cặn bã.
Nhưng cô sẽ gọi anh là chồng một cách ngọt ngào, “ giả mù sa mưa” để thể hiện tình yêu với anh, “lý trực khí tráng” mà nũng nịu với anh.
Anh không từ chối hay giải thích, nhiều khi anh lại tham lam một cách đê hèn sự thân mật, quan tâm hư giả này của cô, tham luyến cô có ý nghĩ khác.
có lúc ngọt giống như mật ong.
Anh thuận nước đẩy thuyền đưa Chung Lê về nhà, cũng là có động cơ thầm kín.
Hứa Dịch Châu không hiểu tại sao anh lại mang cái người phiền toái là Chung Lê về nhà và còn lợi dụng một bệnh nhân mất trí nhớ để chăm sóc, anh ta không hiểu, nhưng đối với Phó Văn Thâm, đó lại là một phần thưởng mà anh trộm được và là điều ước mà anh luôn muốn thực hiện được.
Sau khi mất trí nhớ, trước mặt anh Chung Lê luôn thể hiện ra bản chất thật của mình, nuông chiều, tự phụ, ngây thơ, ngọt ngào, mặt nào cũng chân thật mà đáng yêu.
Giống như một con mèo, cô nhanh chóng chiếm lấy ngôi nhà làm địa bàn của mình, từ từ khắp nơi trong ngôi nhà đều là những dấu vết đặc trưng của cô.
Cô thích quấy rối anh trong lúc làm việc và lúc anh bận rộn thì luôn nhắc nhở anh có một "cô vợ bảo bối" yếu ớt đang ở nhà chờ anh.
Cô sẽ không kiêng dè tới gần anh, thân mật với anh, sẽ dùng mọi cách dụ dỗ anh, tuy có lúc dẫn vặt nhưng rất khó để anh không sa vào đó.
Ngôi nhà ở Vịnh Thiên Phụ vốn chỉ dùng để ở mà bắt đầu bớt lạnh lẽo như lúc trước, có sự ấm áp của gia đình và sẽ luôn có ánh đèn đợi anh.
Giống như ánh sáng duy nhất trong thế giới xám xịt, những nốt nhạc vui vẻ bỗng nhiên xuất hiện trong chương nhạc buồn tẻ, nhờ có cô mà mọi thứ trở nên sống động.
Cô như cá gặp nước, lấy danh nghĩa "Bà Phớ' rêu rao ở nhiều nơi.
Có lẽ chuyện này nên bị ngăn cản, nhưng Phó Văn Thâm lại không làm gì.
Anh cho phép cô giả làm vợ anh, cho phép cô biến ngôi nhà của anh thành bất cứ thứ gì cô thích, cho phép cô mang Tây Tây bước vào cuộc sống của anh.
Mọi người đều mong Chung Lê khôi phục trí nhớ, chỉ có anh là có tư tâm ích kỷ ti tiện không muốn.
Anh không phải là một chính nhân quân tử, anh chỉ hy vọng ngày đó sẽ đến trễ một chút, để anh có thời gian ở bên cô nhiều hơn một chút.
Nghiêm Đường phát hiện, anh đã sớm đoán trước được, chỉ là anh không còn là đứa trẻ năm đó bị mẹ khống chế, anh muốn giữ lại những gì mình thích.
Lúc trước, anh muốn nuôi một con mèo, nhưng không thể.
Bây giờ, anh muốn có một người.