Bị người ta từ chối trực tiếp, vẫn là không thể thay. đổi được gì, nên sắc mặt của nhà họ Phó không mấy dễ nhìn.
Trong yên lặng, Tân Nghiên thay cô xin lỗi: "Hôm nay tiểu Lê có chút đường đột, là tôi không dạy dỗ con bé tốt, tôi thay con bé xin lỗi mọi người."
t Nghiêm Đường khó chịu: "Dù cô ta không hiểu chuyện cũng không nên tùy tiện như vậy. Nếu cô ta không muối, thì có rất nhiều cơ hội để từ chối, nhưng nhất định phải đợi đến ngày hôm nay. Là cảm thấy lừa gạt chúng tôi thú vị sao?"
“Tiểu Lê là do bị chúng tôi chiều chuộng, nhưng tôi tuyệt đối không có ý lừa gạt mọi người.” Tân Nghiên nhìn Phó Văn Thâm nói: “Văn Thâm, trước hôm nay, con bé vẫn luôn nguyện ý, hôm nay làm như vậy nhất định là có lý do của chính mình, nhưng không phải cố ý lừa gạt cậu, hi vọng cậu không hiểu lầm."
Tiệc đính hôn kết thúc thảm hại, trong điện thoại của anh vẫn dừng lại ở đoạn tin nhắn không thành công cùng lời nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống.
Sau đó mấy ngày, nhà họ Phó cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cũng cố gắng hết sức để dập tắt tin tức.
Nhưng rất nhiều người đã biết về chuyện đính hôn giữa anh và Chung Lê, bây giờ bỗng nhiên không có tin †ức gì, những người quan tâm có thể tìm hiểu một số chuyện phong phanh.
Ngay cả Hứa Dịch Châu cũng tới hỏi anh: "Làm sao vậy, nghe nói cậu bị Chung Lê đá?"
Phó Văn Thâm hỏi, "Cậu nghe ai nói?"
“Truyện này đã truyền đến chỗ tôi, người biết chuyện cũng không ít.” Hứa Dịch Châu xem náo nhiệt cũng không cho là chuyện gì to tát, “Nói một chút, sao cô ta lại đá cậu?”
Phó Văn Thâm nói: "Nếu quá rảnh, thì cậu tìm việc gì làm đi."
Vào một buổi tối, ông nội gọi anh trở lại Hằng Hòa Viện và vào thư phòng, sau một lúc im lặng, ông mới nói đến chuyện kết hôn với nhà họ Chung.
" Nhà họ Chung có hai cô con gái không tệ. Con bé Chung Lê này dáng dấp xinh đẹp, lại hoạt bát, vốn tưởng có thể bổ sung cho tính tình của cháu, nhưng không nghĩ là không thích hợp."
"Chung Tình cũng rất ngoan, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, thành tích cũng không tệ. Hôm nay ông đã nói chuyện với bố mẹ cháu, mẹ cháu vẫn vì chuyện lần trước mà không vui, muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này với nhà họ Chung. Nhưng chúng ta nhà họ Chung đã là bạn nhiều năm như vậy, mặc dù chuyện lần này thật sự huyên náo. khó coi, nhưng nhân nghĩa vẫn còn đó, vì vậy cũng không thể thất hứa với người khác.
"Nhưng đây là chuyện cá nhân của cháu, vẫn là nên phải hỏi ý kiến của cháu. Bây giờ quan hệ với Chung Lê đã kết thúc, cháu tính như thế nào?"
Phó Văn Thâm nói, "Vẫn chưa kết thúc."
Hai tay ông nội Phó chắp sau lưng, nhìn anh: "Ý của cháu là?"
Cửa sổ phòng làm việc đang mở, gió mát thổi qua những ngọn cây, giữa tiếng xào xạc, Phó Văn Thâm nói: "Cháu không có ý định lấy ai khác ngoài cô ấy."
Nếu anh chưa từng ở gần cô, suýt chút nữa đã có được cô, có lẽ anh đã không trở nên tham lam như vậy.
Cô có người mình thích, đáng lẽ anh nên thành toàn, nhưng anh không muốn làm điều đó.
Mấy ngày đó, mỗi ngày sau khi rời công ty, anh đều lái xe đến đường Thanh Hà và đậu ở xa xa bên ngoài nhà họ Chung.
Chung Lê một mực ở trong nhà và không ra ngoài, thậm chí bữa tiệc mà các danh viện tụ hội cũng không tham gia.
Có lẽ cô không muốn gặp anh, anh cũng không biết nên cho cô bao nhiêu thời gian.
Vào ngày thứ năm anh đợi ở bên ngoài nhà họ. Chung, Chung Lê xuất hiện.
'Trông cô có vẻ hơi lơ đãng, nhướng mày lười biếng, thậm chí cô còn không thèm để ý đến chiếc xe đang đi ra khỏi ngã tư.