Phó Văn Thâm nhận lấy bản thỏa thuận từ tay cô và đặt nó sang một bên cùng với xấp giấy tờ.
Tay của Chung Lê bị anh ta nắm chặt, khi nhìn thấy chiếc hộp nhung màu hồng trong tay phải của anh, cô lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, và vô thức muốn rút tay về.
Phó Văn Thâm nắm rất chặt, không để cô có cơ hội rút tay ra.
Phó Văn Thâm mở chiếc hộp bằng một tay, có một chiếc nhãn kim cương màu hồng sáng chói trên lớp vải nhung màu hồng nhạt.
Màu sắc của nó thực sự rất đẹp, trong suốt không tì vết, tuyệt đẹp, giác cắt kiểu công chúa, được khảm trên chất liệu vàng hồng tinh xảo và hai viên kim cương trắng hình chiếc khiên điểm xuyến hai bên trông thật lộng lẫy và mộng mơ.
Kim cương hồng là một loại kim cương tự nhiên rất quý hiếm, vì quý hiếm nên chúng có giá trị rất cao. Viên kim cương màu hồng này nặng 11,83 carat, với độ trong IF, màu sắc ở cấp độ fancy vivid pink, một viên kim cương to như vậy, cùng với độ trong và màu sắc của nó chỉ có thể dùng từ quý giá để hình dung.
Làm sao lại có một chiếc nhẫn đẹp đến vậy?
Chiếc nhẫn kim cương này dường như được sinh ra để dành cho Chung Lê, nó đã đánh trúng trái tim cô một cách hoàn hảo.
Nếu dùng chiếc nhẫn này để cầu hôn thì cô sẽ khó lòng từ chối.
Giọng nói trầm trầm của Phó Văn Thâm vang lên trên đầu cô: "Em còn nhớ những gì em đã nói trong bệnh viện không?”
Chung Lê miễn cưỡng rời mắt khỏi chiếc nhân: "Em đâu phải là anh, mỗi ngày em nói rất nhiều thứ, anh hỏi cái nào?"
"Là câu em bảo anh trả cho em tuổi thanh xuân, trả cho em tình yêu, chia cho em một nửa tài sản."
Tại sao đến giờ này vẫn lật lại nợ cũ?
Đó chỉ là một câu nói bình thường mà cô đã nói trong lúc tức giận.
Nhưng Phó Văn Thâm không chỉ ghi nhớ nguyên văn mà còn trả lời cô từng cái một: "Chung Lê, tuổi thanh xuân của anh là của em, tình yêu của anh cũng là của em, nếu em bằng lòng thì một nửa tài sản cũng sẽ là của. em.
Những lời này khiến trái tim Chung Lê cảm thấy ngọt ngào và chua xót, giống như một loại nước giải khát mát lạnh vào mùa hè, và cũng giống như quả dâu mới hái vào mùa đông.
Anh đã thầm yêu cô rất nhiều năm trong lúc cô không biết gì cả.
Nếu như lần này không có sự trùng hợp mất trí nhớ, liệu cô có bỏ lỡ anh không?
"Lúc đó em bị mất trí nhớ, những lời em nói không được tính." Chung Lê nói.
"Đối với anh thì tính."
Phó Văn Thâm nắm chặt tay cô: "Mọi người đều biết em là Phó phu nhân, bây giờ không thể quyt nợ được."
"Anh thật là mưu mô, cố ý để em mang danh nghĩa Phó phu nhân của anh đi khắp nơi."
"Vậy em bằng lòng làm Phó phu nhân của anh không?" Phó Văn Thâm hỏi.
Chung Lê ngước nhìn anh.
Phó Văn Thâm hơi sụp mắt xuống, dưới hàng lông mi ánh mắt anh sáng ngời và sâu thẳm, phản chiếu ra dáng vẻ của cô.
Cô không nói lời nào.
Phó Văn Thâm đưa tay lên đỡ lấy gương mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô và nói lần nữa: "Chung Lê, hãy kết hôn với anh."
"Không ai cầu hôn như thế này cả." Chung Lê có yêu cầu khắt khe: "Anh hãy cầu xin em rồi em sẽ cân nhắc. xem có nên đồng ý với anh hay không."
Phó Văn Thâm dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má mềm mại của cô: "Em biết đấy, em muốn gì anh cũng sẽ cho em cả."
Những người khác nói lời này thì cũng chỉ là lời đường mật, nhưng là anh nói ra thì Chung Lê sẽ tin.
Cô khẽ nhón chân và chạm nhẹ vào môi anh.
"Được thôi, Phó tiên sinh, thật ra em cũng rất thích làm Phó phu nhân của anh."