Ngày hôm đó Chung Lê ngồi đối diện với anh, nhìn dáng vẻ của anh ôm đôi chân lấm lem của mình và cặm cụi lau như thể anh đang nâng niu một báu vật.
Nhưng lần sau gặp lại, anh vẫn với dáng vẻ thờ ơ với người khác.
Sau đó, Phó Văn Việt cũng qua đời, Chung Lê không đến chơi nhà họ Phó nữa.
Sau đó thì họ đều lớn lên, Chung Lê vừa khéo thua anh ba lớp, khi cô học cấp ba, thì Phó Văn Thâm ra nước ngoài du học nên càng ít khi được gặp anh.
Những lần chạm mặt ít ỏi lúc nhỏ đều bị mai một trong dòng chảy thời gian, khi gặp lại thì chỉ là gật đầu chào hỏi.
Có lẽ vì những chuyện đã xảy ra lúc còn nhỏ, Chung Lê cũng chỉ để ý đến anh theo bản năng.
Nhưng ngay cả khi họ có duyên gặp lại trong một số dịp, Phó Văn Thâm cũng không bao giờ chủ động đến bắt chuyện với cô.
Chung Lê từ nhỏ đã là một cô công chúa nhỏ, là tâm điểm của vũ trụ, có rất nhiều người thương yêu và quý. mến, có rất ít người đối xử thờ ơ và xa cách với cô như Phó Văn Thâm.
Nếu anh không tự mình thừa nhận, cô sẽ khó tin rằng anh thích cô.
"Anh giấu kín quá đấy, yêu thầm em mà lại thờ ơ với em, chả trách anh không theo đuổi được em."
Chung Lê chỉ ngón tay gầy guộc trắng nõn vào ngực anh và trách móc nói: "—— Không đúng, anh không hề theo đuổi em gì cả, bây giờ anh có thể ở cạnh em đều là do em tự mình cố gắng."
"Sau này anh sẽ cố gắng." Phó Văn Thâm nói.
Chung Lê: "Sao hôm nay thái độ của anh lại đúng mực như vậy?”
Hỏi gì thì anh nói đó và cô nói thế nào là như thế đó.
Cô lấy làm lạ và cúi xuống nhìn, khi nhìn thấy giấy thỏa thuận ở phía dưới hồ sơ bệnh án thì cô hơi sững người.
Đây là một thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân.
Chung Lê nhìn anh với vẻ ngờ vực rồi nhìn xuống tờ giấy.
Thông thường, hai người ký thỏa thuận tiền hôn nhân là để phân chia rõ ràng tài sản riêng nhằm đảm bảo lợi ích cá nhân ở mức tối đa, nhằm mục đích không để cho đối phương chiếm được lợi ích gì của bản thân sau khi ly hôn, giấy thỏa thuận này quy định toàn bộ tài sản riêng của bên B (bao gồm cả tài sản tiền hôn nhân và sau hôn nhân) đều sẽ được xem là tài sản chung của cả hai vợ chồng và bên A sẽ chia đều quyền sở hữu và quyền định đoạt một cách hợp pháp; nếu hai người ly hôn không cần biết vì lý do gì và ai là người đề nghị, bên A đều có quyền chia một nửa tài sản.
Đồng thời, toàn bộ tài sản của bên A trước và sau khi kết hôn (bao gồm căn hộ penthouse ở vịnh Thiên Phụ và con mèo), đều sẽ là tài sản riêng của bên A, và sẽ không được xem là tài sản chung của hai vợ chồng.
Bên A là cô, và bên B là Phó Văn Thâm.
Nói một cách đơn giản, Phó Văn Thâm không ngần ngại chia sẻ toàn bộ tài sản của mình với cô, cho dù sau này cô đổi ý muốn đá anh, thì cô cũng có thể trực tiếp lấy đi một nửa tài sản của anh.
Và anh không cần tài sản của Chung Lê, tiền của anh thuộc về Chung Lê, và tiền của Chung Lê thì vẫn là của bản thân cô.
Chung Lê đã đọc đi đọc lại vài lần, xác nhận rằng mình đã hiểu đúng.
Cô ngước mắt lên, cầm bản thỏa thuận hỏi anh: "Cái này là có ý gì?"
Phó Văn Thâm nói, "Ý như em hiểu."
Chung Lê: "Anh chia cho em tài sản của anh, sau đó không cần lấy tài sản của em, có phải anh đang coi thường em không?"
Phó Văn Thâm im lặng vài giây: "Em muốn chia cho. anh cũng được."
Chung Lê hừ một tiếng và vỗ bản thỏa thuận lên ngực anh: "Ai thèm chia cho anh. Em cũng đâu muốn kết hôn với anh, làm gì phải ký bản thỏa thuận này với anh?”