Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 293




Đồ ăn trong căn tin Thanh Vân không ngon, Chung Lê không ăn bao nhiêu, Phó Văn Thâm vừa tan làm cũng không ăn tối.

Anh đưa Chung Lê đi ăn đồ ăn Pháp, khung cảnh nhà hàng rất đẹp, tình cảm tao nhã, rượu vang đỏ là rượu từ nhà máy rượu cô yêu thích, một nhạc công nước ngoài đeo nơ đang chơi một bản nhạc bằng đàn violon nhẹ nhàng chậm rãi cho họ nghe.

Cả quá trình Chung Lê đều bận cúi đầu gõ chữ, trả lời bình luận.

Mặc dù fans của cô không nhiều, nhưng có chung ¡ lồng căm thù đối việc cô bị ăn cắp bản quyền, vô cùng ủng hộ cô duy quyền, suy nghĩ đưa ra chủ ý cho cô, có người nhiệt tình mua hot search giúp cô, có người lên tiếng dưới bài đăng trong trang chính thức của, mời chính chủ trả lời chuyện này.

Mãi cho tới khi về Vịnh Thiên Phú, lúc xuống xe cô vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, bám theo sau Phó Văn 'Thâm như đuôi anh.

'Trong thang máy, Phó Văn Thâm nghiêng đầu nhìn cô mấy lần, cô đều không phát hiện.

Bước vào nhà, cô ngồi lên ghế, đưa chân cho Phó Văn Thâm, läc lắc một cách thuần thục: “Cởi giúp em.”

Phó Văn Thâm cởi boot, rồi cởi áo khoác trên người giúp cô.

Chung Lê cầm điện thoại bước vào.

Vừa đi hai bước, tay đột nhiên trống không, điện thoại bị người khác cướp mất.

Cô lập tức quay đầu, Phó Văn Thầm cầm điện thoại cô, nhấn tắt màn hình, để sang một bên.

“Anh làm gì, em đang nói chuyện với fans em mà.”



Cô đưa tay với lấy điện thoại, nửa đường bị người chặn lại, Phó Văn Thâm cầm tay cô: “Em đã chơi hai tiếng rồi. Nhất định phải nói chuyện với họ?”

Từ lúc anh gặp cô tới giờ, chưa đầy ba tiếng, nhưng

hơn phân nửa thời gian cô đều nhìn vào điện thoại.

“Anh lại không thích nói chuyện.” Chung Lê nói, “Em còn không thể nói chuyện với người khác sao?”

Phó Văn Thâm hỏi: “Em muốn nói chuyện gì.”

Thật sự muốn nói chuyện với cô? Chung Lê nhướng mày: “Vậy nếu không nói thử xem, anh bắt đầu yêu thầm em từ lúc nào?”

Phó Văn Thâm im lặng vài giây, buông tay cô ra, rời khỏi cô với vẻ mặt không biểu cảm.

Chung Lê không kìm nén được ý cười nơi đuôi mắt, cô chắp tay sau lưng bước chậm chậm tới, theo anh vào phòng ngủ.

Phó Văn Thâm đưa tay tháo cà vạt, cô đi qua trước người anh, khế thở dài một tiếng: “Một mỹ nhân xinh đẹp. lại đáng yêu như em, nếu không có người yêu thầm em, em sẽ rất đau lòng.”

Phó Văn Thâm không phản ứng. Chung Lê đi tới, thấy anh không phản ứng, lại xoay người trở về, nói với giọng buồn bã mất mác: “Nếu ở đây

không có ai yêu thầm em, vậy em đi chỗ khác....”

Lời còn chưa nói xong, đã bị người khác ôm eo kéo vào lòng.



Phó Văn Thâm ôm cô, đôi mắt đen như mặt nhìn xuống: “Chung Lê, đừng quá đắc ý."

Chung Lê hừ nhẹ một tiếng, thoát khỏi vòng tay anh, quay người đi về phía phòng để đồ: “Em không nói chuyện với anh. Bắt đầu từ bây giờ, em chỉ nói chuyện với người yêu thầm em.”

Cô nói được làm được, quả thực không nói với Phó Văn Thâm chữ nào nữa, tắm xong bước ra, đi ngang qua trước mặt anh không nói lời nào.

Phó Văn Thâm ngồi trên giường, ánh mắt rơi trên người cô, nhưng cô làm như không thấy.

Lúc thoa kem dưỡng thể, cô không với tới sau lưng, quay đầu nhìn Phó Văn Thâm, cầm chai kem dưỡng thể đi chân trần tới giường.

Cô quỳ trên chăn, mái tóc mềm mại vừa sấy xõa trên vai, lộ ra cái cổ trằng như tuyết giữa màu đen của tóc.

Cô lắc lắc chai, giống như cầm kẹo đi cám dỗ bạn nhỏ khác: “Có người yêu thầm em nào giúp em thoa kem dưỡng thể không ta?”

Phó Văn Thâm nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, sau một lúc, cuối cùng vẫn là khép cuốn sách trong tay lại, đưa tay cầm lấy chai dưỡng thể.

Chung Lê nằm sấp trên chăn, tóc vén sang một bên.

Làn da được chăm sóc tốt lộ ra dưới ánh đèn, trơn mịn trắng trẻo, phản chiếu dưới ánh sáng mềm mại.

Phó Văn Thâm nặn chất kem màu trắng lên lòng bàn tay, chất kem dưỡng thể đó cuối cùng đều thẩm thấu vào lưng của Chung Lê.

Phó Văn Thâm thoa rất cẩn thận, chú ý tới từng tấc da thịt, ngay cả chỗ phần xương sốt hõm xuống cũng không bỏ sót.