Chung Lê được bọc trong chăn, cô chìm trong cơn buồn ngủ nghĩ, nhất định là anh ăn no ở bên ngoài.
Buổi sáng Chung Lê tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, một chút nhiệt lượng thừa cũng không sót lại chứng tỏ Phó Văn Thâm đã rời đi rất lâu.
Thân thể uống rượu không còn chút sức lực nào, cô duỗi lưng mỏi, đi vào phòng tắm ngâm bồn.
Cô cởi quần áo, nhìn thấy mấy dấu tay lưu lại trên eo mình ở trong gương.
Da cô trắng, một thân da thịt được chăm sóc mịn màng, Phó Văn Thâm hơi dùng sức một chút đã để lại dấu vết.
Chung Lê nhớ tới chuyện xảy ra trong lúc ngu ngơ tối hôm qua, nhẹ giọng nói thầm một câu: “Xuống tay thật ác độc.”
Cô nằm trong bồn tắm, thoa tinh dầu, đốt cây nến thơm, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn sức lực từ trong cơn choáng váng mù mịt.
'Tối hôm qua cô thật sự uống say, nếu không cũng không thể nói năng thất thố mọi chuyện trước mặt Phó Văn Thâm.
May là chỉ lo mắng hắn, không nói đến chuyện tìm luật sư lén moi một nửa tài sản của anh, nếu không để anh biết là hỏng?
Chẳng qua mặc dù uống rượu say, cô còn nhớ rõ những lời nói với Phó Văn Thâm.
Nhất là những lời Phó Văn Thâm nói.
Chẳng qua là... Chung Lê nằm ở trong bồn tắm mát xa ấm áp thoải mái, lông mày cau lại.
Cô không biết lời Phó Văn Thâm nói có phải thật hay không.
Anh nói không có người khác, không có chuyện kia, nhưng cô rõ ràng nhớ đã từng xảy ra.
Anh đang nói dối sao?
Tra nam làm ra chuyện quá trớn như vậy, không thừa nhận lỗi lầm của mình, thậm chí lên tiếng phủ nhận, không khiến người khác bất ngờ chút nào.
Nhưng cô lại có loại cảm giác kỳ quái không rõ lý do, cô muốn tin tưởng anh.
Thế nên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chung Lê cảm giác trong đầu hỗn loạn, tựa như một quả len bị Tây Tây tàn phá, nút thắt khắp nơi, không phân ra điểm kết.
Cô ở trong phòng tắm hơi lâu, dì Ngô tới gõ cửa gọi cô dậy: “Đã làm xong bữa sáng, mau ra ăn, ngày hôm qua cô uống nhiều rượu như thế, không ăn bữa sáng dễ bị đau dạ dày. Sáng nay bà chủ sai người mang lựu tới, tôi ép cho cô cốc nước lựu rất ngọt.”
“Tới đây!" Chung Lê cất giọng trả lời một câu, cô đứng dậy từ trong nước, lau khô thân thể đi vào phòng quần áo.
Lúc mặc quần áo, cô lại thấy mấy dấu tay rõ ràng, cô dùng ngón tay sờ sờ, không đau, gần như không có cảm giác gì.
Hình ảnh tối hôm qua tự động hiện ra trong đầu, cô lại nghĩ tới “lạnh lùng vô tình” cuối cùng của Phó Văn Thâm.
Đã như vậy mà còn có thể dừng lại, không phải nói không có bạch nguyệt quang ư, vậy rốt cuộc anh trinh tiết thờ phụng là vì ai?
Nói Phó Văn Thâm có chút hứng thú với cô ư, coi như là vợ chồng già, anh vẫn kiên trì thủ thân như ngọc, không bước nửa bước vào lôi trì.
Nói hắn không có hứng thú sao, tối hôm qua làm cả người cô... hừ.
Lòng của tra nam như kim dưới đáy biển.
Lúc ăn bữa sáng, Chung Lê lại làm nũng với Nghiêm Đường trên Wechat.
[Quả lựu siêu ngọt]
[Chắc chắn là bởi vì mẹ đưa, mới có thể ngọt như vậy!]
Câu trả lời lần này của Nghiêm Đường có số lượng từ nhiều chưa từng có:
[Quả từ vườn trái cây bạn trồng, nếu cô thích ăn, tôi lại gửi qua đó.]
Lê: [Cảm ơn mẹ, mẹ hiểu rõ A Lê nhất!]
[ dán..Jpg]
Để điện thoại di động xuống, Chung Lê uống nước lựu, trong cổ họng ngâm nga gì đó.
Không thể nói tên giai điệu, nhẹ nhàng mà rực rỡ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, nàng lại đến phòng sách của Phó Văn Thâm, mở ngăn kéo ra, lấy tấm hình mặc. quần trắng ra.
Người này là cô sao?
Cho đến lúc này, cô vứt bỏ định kiến ban đầu, Chung Lê phát hiện, quả thật tấm hình này rất giống mình.
Cô trưởng thành, cởi mở, đáng yêu và xinh đẹp hơn so với độ tuổi đó, xinh đẹp hơn phụ nữ trưởng thành mấy phần, nhưng vẫn có thể tìm được rất nhiều điểm tương đồng.
Mặt mày giống như lớn hơn, khéo léo, mũi thẳng cao. đẹp, lúc giận dỗi làm động tác khế chu môi.
Đây chính là cô.
Thế nên người Phó Văn Thâm nhớ mãi không quên rất nhiêu năm thật ra chính là cô đúng không?
Chung Lê rất khó tin nhưng đồng thời cũng phải thừa nhận, điều này khiến tâm trạng cô vô cùng vui vẻ.
Từ trên bàn sách của Phó Văn Thâm, cô tìm thấy bút máy, mở nắp bút, khi lật phía sau bức ảnh muốn viết chữ, phát hiện ngày tháng phía sau.
Một ngày mùa hè của mười mấy năm trước, cô đã không có chút ấn tượng nào về ngày đó, thậm chí không nhớ rõ tại sao làm bẩn cả người.
Lúc cô nhỏ như vậy đã quen biết Phó Văn Thâm sao?
Nhưng mà... Chung Lê nhíu mày lần nữa, cô nhớ rõ ràng, lúc học đại học cô mới quen biết anh.
Chẳng lẽ là Phó Văn Thâm một bên lặng yên quan tâm cô, mà bản thân không biết có một người như vậy tồn tại?
Cũng phải nói rõ, chỉ là luôn thấy có chút kỳ quái.