Biểu cảm Chung Lê nổi giận đùng đùng ngẩn ra, nhìn lại tấm hình: “Đây không phải tôi.”
Phó Văn Thâm cầm chiếc điện thoại từ trong tay cô, giọng điệu trầm thấp: “Chung Lê, là cô.”
Chung Lê thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt dần dần thay đổi, mờ mịt hẳn lên.
Mí mắt Phó Văn Thâm cụp xuống, ánh đèn chiếu vào. con ngươi của anh, giống như những vì sao sáng lấp. lánh, bị ánh mắt như thế nhìn, dễ dàng khiến người ta nảy ra ảo giác yêu thích.
“Anh lừa người!” Chung Lê tức giận nói. Phó Văn Thâm nói: “Tôi không lừa cô!”
“Người anh yêu là người khác, cho nên sau khi kết hôn mới lạnh lùng với tôi như vậy, không nói chuyện với tôi, không để ý tới tôi, tới nay cũng chưa từng trở về nhà, bỏ rơi một mình tôi ở trong căn nhà trống vắng.”
“Ngày kỷ niệm kết hôn, tôi làm một bàn món ăn cho. anh, còn làm đến mức tay bị thương, nhưng tôi đợi cả tối, anh cũng không trở về, anh đi gặp người con gái đó, đang anh anh em em với cô ấy.”
“Tôi sốt cao bốn mươi độ, sốt đến bất tỉnh nhân sự, gọi điện cho anh, anh lạnh nhạt nói đang bận, kêu tôi tự đi bệnh viện. Tôi sốt tới hôn mê, là dì đưa tôi đến bệnh viện. Một mình tôi cô độc chờ ở trong bệnh viện, lúc đó anh không tới thăm một lần nào, cũng không có ai đến thăm tôi. Tôi sợ mẹ lo lắng nên không dám nói cho bà biết.”
Chung Lê nói xong oan ức của bản thân thì đứng lên: “Sau này tôi mới biết, ngày đó cô gái kia cũng bị bệnh, anh ở bên cô ấy, cô ấy chỉ cảm vặt, sốt mới ba mươi bảy độ tám...”
Phó Văn Thâm: ”...” Câu chuyện thê thảm của Chung Lê vẫn chưa kết
thúc: “Anh còn định ly hôn với tôi, bên cô ấy như hình với bóng, cũng không cho tôi một phần tiền chăm sóc..
Vẻ mặt Phó Văn Thâm lắng nghe cô lên án.
Không có lời giải thích nào cho những hành vi phạm tội.
Động tác Phó Văn Thâm mềm nhẹ hôn đôi môi cô: “Không có những chuyện này.”
“Không có sao?” Ánh mắt Chung Lê càng mờ mịt.
Cô ngồi ở trên đùi Phó Văn Thâm, bị anh giữ chặt phần gáy, nụ hôn của anh lại rơi xuống lần nữa, chậm rãi mà dịu dàng.
“Không có người khác.”
Cả người Chung Lê trì trệ ở trong cơn say rượu mờ mịt, khế ngẩng đầu, ngoan ngoãn đầu hàng, thừa nhận nụ hôn mềm mại hơn mấy lần trước rất nhiều.
Cô hoàn toàn không rõ ràng nụ hôn này thay đổi như: thế nào, trong đầu là một mảng sương mù, lúc lấy lại tỉnh thần thì nụ hôn của anh đã rơi xuống chỗ khác.
Nốt ruồi ở một bên cổ cô, vùng tai mẫn cảm của cô, còn cả dây áo trượt xuống bả vai.
Cô không khỏi ngẩng đầu lên, ánh đèn chùm có phần chói mắt, nước mắt tràn ra, cô không khỏi nheo. mắt lại.
Lòng bàn tay nắm quần áo của Phó Văn Thâm thật chặt, tây trang màu đen bị cô nắm đến nhăn nhúm, lớp vải mát lạnh dán trên da.
Phó Văn Thâm ôm cô lên từ ghế sô pha, Chung Lê nằm ở trên bờ vai rộng rãi của anh, ngửi thấy mùi bạc hà nhè nhẹ của kem cạo râu mà anh hay dùng.
Cô bị ném lên giường, nệm khẽ lõm xuống, Phó Văn 'Thâm phủ lên hôn cô, bóng đen bao phủ cô.
Đêm đông tĩnh mịch yên tĩnh, có lẽ là tác dụng của rượu cồn, tim Chung Lê đập cực kỳ nhanh dị thường.
Cô đắm chìm trong khi Phó Văn Thâm càng ngày hôn càng sâu, cô sắp hòa tan dưới nhiệt độ bàn tay của anh, xương hơi tê dại, cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Cả đầu cô gần như u mê, thân thể hoàn toàn nằm trong tay anh, cho đến khi Phó Văn Thâm bỗng nhiên dừng lại nửa đường, rút tay ra khỏi quần áo, cô rơi vào. một loại mơ màng dừng lại đột ngột.
Hơi thở của Phó Văn Thâm có phần nặng nề, chống đỡ ở trên trán cô rồi chốc lát dừng lại, kiềm chế thoát ra khỏi cảnh mê loạn này.
Hai tay Chung Lê lưu luyến ôm anh, quấn lấy anh, âm thanh giống như rót mật vào tai, mềm mại nhẹ nhàng gọi anh, mang theo ngây thơ trời sinh không biết dụ dỗ: “Ông xã, làm sao anh không hôn em nữa...”
Nhiệt độ trên người Phó Văn Thâm như thiêu đốt, nhưng trong lòng cực kỳ nguội lạnh, ngón tay anh luồn vào sợi tóc cô, hôn môi và má cô lưu luyến vô hạn, cuối cùng kéo cánh tay mềm mại của cô từ trên người xuống, nhét vào trong chăn.
“Ngủ đi!”
Tựa như một con sói, con mồi đến miệng còn lấy ra, dùng giấy gói kỹ càng cẩn thận, bỏ vào trong tủ.