Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 243




Chung Lê đang tập khiêu vũ thì nhận được cuộc gọi của Mạnh Nghênh.

Cô Đỗ sẽ đến ba lần một tuần, trên thực tế những chỗ mà Chung Lê cần bà ấy dạy trực tiếp không nhiều.

Kỹ năng cơ bản của cô trong khiêu vũ cổ điển rất vững chắc, ngay cả khi đầu cô không nhớ rằng mình có thể nhảy, nhưng cơ thể của cô thì không.

Ngoài khuôn mặt xinh như thiên thần, Chung Lê còn có một thân hình tuyệt vời mà Tổ Sư Gia thường hích ăn với tay dài, chân dài, cổ dài như thiên nga và cái đâu nhỏ thanh tú.

Khi cô khiêu vũ, cơ thể uốn lượn uyển chuyển, vòng eo như liễu rủ, tỏa ra cảm giác mạnh mẽ bùng nổ, giống như một con thiên nga nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt nước, khiến người ta không thể rời mắt.

Chỉ cần xem khiêu vũ một lần cô liền có thể nhảy theo, còn nhảy đẹp hơn những diễn viên trong tiết mục, cô coi đây là "tài năng" của mình và cho rằng mình là một cây giống tốt bị gia cảnh nghèo làm chậm trễ.

Cô Đỗ luôn vỗ đầu cô cười trừ, sau đó bắt đâu động viên: “Con có muốn đến vũ đoàn tụi cô làm trưởng đoàn không?”

Bà Chung từng tự hào nói với mọi người rằng cháu gái của bà cũng giống như mẹ, là một vũ công bẩm sinh, khi được vài tháng tuổi, con bé sẽ nằm trên giường mà không trở mình, nhưng sẽ bập bẹ và đá chân khi nghe thấy tiếng nhạc..

Chung Lê tập đi khi mới hai ba tuổi, khi còn chạy nhảy đều đặn như vậy, cô đã bắt đầu bắt chước Tân Nghiên.

Chung Khởi Ninh xây phòng tập cho Tần Nghiên ở nhà, cho dù bà nghỉ ngơi ở nhà, Tân Nghiên cũng vẫn có thể luyện tập ít nhất hai giờ mỗi ngày, Chung Lê thích dành thời gian trong phòng tập với bà khi cô còn nhỏ.

Trong buổi biểu diễn tài năng đầu tiên sau khi vào mẫu giáo, khi những đứa trẻ khác đang ngâm thơ Đường. và hát các bài đồng dao thì cô đã có thể tự mình nhảy một điệu hoàn chỉnh.

Tần Nghiên quay lại múa sau khi sinh bốn năm, khi đó Chung Khởi Ninh vẫn còn sống, ông thích đón con gái sau khi tan sở, đưa cô đến Đoàn múa Thanh Vân và ngồi xem Tần Nghiên tập luyện.



Tân Nghiên sẽ dành thời gian để xem mọi buổi biểu diễn quy mô lớn, bất kể trong hay ngoài nước. Ông từng nói rằng bó hoa đầu tiên bà ấy nhận được sau mỗi buổi biểu diễn đều sẽ là của ông ấy tặng.

Chung Lê, người lớn lên trong một môi trường như vậy, đã ngưỡng mộ mẹ mình từ tận đáy lòng, niềm yêu thích khiêu vũ cũng ăn sâu vào máu cô.

'Tần Nghiên, vũ công chính nổi tiếng của Đoàn múa Thanh Vân, chưa bao giờ nhận học trò trong đời và Chung Lê là người duy nhất.

Cô đã được Tân Nghiên dạy dỗ từ khi còn nhỏ, các chú và dì Đoàn múa Thanh Vân đã theo dõi cô lớn lên đều đặt nhiều kỳ vọng vào cô, nghĩ rằng cô là cây giống tốt duy nhất có hy vọng vượt qua thành tích của mẹ mình trong hai mươi năm qua.

Cô Đỗ luôn hối hận vì năm đó cô không tham gia đoàn múa, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy cô nhảy múa khiến tâm tư bà lại dao động.

Mọi người đều yêu quý và trân trọng nhân tài, cho dù gác lại mối quan hệ với Tân Nghiên, Cô Đỗ cũng không muốn đoàn múa bỏ lỡ một vũ công tài năng.

Lợi dụng việc Chung Lê mất trí nhớ lúc này, bà dường như đang lừa dối một đứa trẻ, cố gắng kết thân với mọi điều kiện để dụ dỗ cô.

"Không phải con thích xem chương trình "Nhảy múa đi" lắm sao? Cô Trương An An trong đó là một nữ diễn viên của đoàn múa chúng ta. Tài năng của con tốt hơn cô ấy, con có muốn quay chương trình với tư cách là người cố vấn không? Chỉ cần con tới, chuyện gì Cô Đỗ cũng có thể giúp con làm."

Cô Đỗ đưa cho cô một chiếc khăn, nhưng Chung Lê không đưa tay ra lấy mà đưa khuôn mặt trắng bệch vì tập múa của mình ra để bà lau mồ hôi.

Lúc Cô Đỗ giúp cô lau mặt, trầm tư một lát, trịnh trọng hỏi: “Đoàn múa của cô gần đây có thiếu người không?”

Cô Đỗ: "..."

Điện thoại di động của cô vang lên trên kệ, Cô Đỗ nói: "Nghỉ một lát đi, xem con nhảy múa đổ mồ hôi đầy đầu kìa."