Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 242




“Nó biết nói không?” Chung Lê hỏi.

Phó Trường Định nói: “Không có ai dạy nó.”

Nhà họ Phó không có ai nói nhiều, ngay cả con vẹt họ nuôi cũng giống như người câm, tới bây giờ vẫn chưa học nói, chỉ biết hót.

“Mỹ nhân.” Chung Lê nói chầm chậm, phát ra từng âm một, “Nào, học theo ta, gặp người đẹp thì sao, ngọc nữ, mỹ nhân.”

Con vẹt mở miệng, phát ra tiếng gọi trong trẻo ban đầu, Chung Lê không chê phiền dạy một lúc lâu.

Phó Trường Định lặng lẽ nhìn một lúc, đột nhiên cảm khái nói: “Nếu Văn Việt còn sống, thì người kết hôn với cháu hẳn là nó.”

“Văn Việt?” Chung Lê rất xa lạ với cái tên này, nhưng lại có chút quen thuộc mơ hồ, hình như đã từng nghe nói ở đâu đó.

Phó Trường Định lại không định nói thêm nữa, đưa †ay ra để con vẹt nhảy lên, đưa nó về lông.

Sau khi rời khỏi nhà họ Phó, trên xe trở về Vịnh Thiên Phụ, Chung Lê chống cằm hỏi Phó Văn Thâm: “Chồng à, Văn Việt là ai?”

Phó Văn Thâm đột nhiên nhìn cô, khó có thể nhận ra ánh mắt dưới ánh sáng tối mờ trong thùng xe.



'Trầm mặc một lát, anh không trả lời: “Sao lại hỏi anh ấy.

Chung Lê nói câu nói đã quấy nhiễu cô rất lâu kia của Phó Trường Định cho anh nghe: “Ý gì? Tại sao người kết hôn với tôi hẳn là anh ấy?”

Phó Văn Thâm dường như không muốn nhắc tới, vươn tay qua tay vịn năm lấy cô.

Nói hai chữ trả lời một nẻo: “Sẽ không.”

Chung Lê chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn khuôn mặt nghiêng điển trai của anh.

Nghĩ một lúc, cô ngồi thẳng người dậy, lúc đổi tư thế tay hơi nhúc nhích, khiến lòng bàn tay Phó Văn Thâm đột nhiên siết chặt lại.

Haizz, tên tra nam càng ngày càng dính cô rồi. Chung Lê giơ bàn tay trái bị anh nằm kéo qua của mình lên cho anh xem: “Chồng à, anh nắm như thế em rất khó chịu."

Phó Văn Thâm buông tay ra, sắc mặt lạnh nhạt không có chút biểu cảm nào.

Chung Lê rút tay trái lại, rồi lại đưa tay phải tới bên †ay anh, lắc lắc: “Nắm tay này.”

Đèn trong thùng xe rất mờ, đôi mắt cô lại sáng ngời, chút ánh sáng lọt vào, liền có thể phát ra ánh sáng rực rỡ nhất, những viên đá quý đắt giá nhất trên đời cũng sẽ không đẹp như thế.

Lúc tối trong thư phòng, Phó Trường Vệ lấy tư cách một người cha dạy bảo anh, nói anh không khác gì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải việc một quân tử nên làm.



Phó Văn Thâm thừa nhận mình không phải là một quân tử.

'Tay Chung Lê đặt ở không trung mấy giây, anh không nhúc nhích, cô liền tự mình đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải không cho. anh nắm, sao còn giận chứ.”

Phó Văn Thâm nắm lấy tay cô, cùng lúc đó đưa tay kia ra sau giữ lấy ót cô, nghiêng người về phía trước hôn xuống.

Phó Văn Thâm không chịu nói, vấn đề này lại quấy nhiễu Chung Lê từ đầu tới cuối, ngày hôm sau thừa dịp. anh không ở nhà, lúc ăn sáng cô hỏi dì Ngô.

“Là con trai của ông cả, đã qua đời mười mấy năm trước.” Nhắc tới dì Ngô còn có chút thổn thức, “Vốn đang sống tốt, lại phát bệnh nặng qua đời, rất đáng tiếc.”

Dì Ngô đã nói với cô về những mối quan hệ này của nhà họ Phó, còn có sự sắp xếp cho hai đứa trẻ vào năm đó, nhưng Chung Lê vẫn không hiểu: “Việc này hình như không liên quan gì tới tôi, tại sao bác lại nói như thế?”

Dì Ngô mấp máy, nhưng lại không biết nên giải thích với cô như thế nào.

Nếu Phó Văn Việt vẫn còn, nếu không có gì bất ngờ, thì người thừa kế nhà họ Phó bây giờ chính là anh ta, vậy thì cuộc liên hôn với nhà họ Chung kia hiển nhiên cũng sẽ rơi trên người anh ta.

Chung Lê luôn cảm thấy một đống vấn đề hình như đã bị quấn thành một nút chết, giống như một sợi chỉ đứt cả hai đầu, cần một đầu mới có thể kết nối.

Rốt cuộc là cái gì chứ?