Lời nói này nghe có vẻ kỳ lạ. Không ai có thể tìm ra sự kỳ lạ này nằm ở đâu.
Chung Lê ngồi xuống bên cạnh Phó Văn Thâm, nhìn 'Tống Thanh Mạn nở một nụ cười đoan trang và hơi nghiêng người về phía Phó Văn Thâm: "Ông xã, chị gái xinh đẹp này là ai vậy, anh không muốn giới thiệu cho. em sao?"
Trình Vũ Ngũ bên kia tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng phải cô...
Anh ta chưa nói xong, Chung Lê đã nghiêng đầu nói: "Tiểu Ngũ Ngũ, tôi muốn uống một ly Bloody Mary."
Trình Vũ Ngũ ngay lập tức gọi người phục vụ gọi rượu cho cô.
Tống Thanh Mạn không đợi Phó Văn Thâm mở miệng, đã chủ động tự giới thiệu, mỉm cười nói: "Tôi tên là Tống Thanh Mạn, vẫn luôn muốn được gặp cô nhưng chưa có cơ hội."
Khá chủ động.
Tiểu yêu tinh bình thường gặp phải tình huống bất ngờ, đột nhiên bị vợ chính thất tìm đến nơi, ngoài những người hung hăng hoặc thiếu suy nghĩ, còn lại phần lớn sẽ kiềm chế bản thân, hành động thận trọng cho đến khi biết rõ tình hình.
Trông người này không phải là không có đầu óc, hoặc là quá điên cuồng, hoặc là quá tự tin mình có thể làm chủ tình thế.
Cho dù vì lý do nào thì cũng được ủng hộ bởi sự yêu chiều của phái mạnh.
Chung Lê đã thầm phân tích rất có tình có lý, và đưa ra kết luận: Phó Văn Thâm là một tên cặn bã!
“Hôm nay rất thích hợp.” cô chậm rãi tao nhã đưa tay ra, “Chào chị, tôi tên là Chung Lê, Lê của lê minh.”
Cô có một sự tự tin hào phóng, sự tự tin này xuất phát từ tình yêu dạt dào mà cô nhận được từ thời thơ ấu, Tình yêu này đã bao bọc cô và trở thành một dưỡng chất đồi dào, nuôi dưỡng cô lớn lên trong một môi trường đây nắng, để xây dựng nên một con người tỏa nắng.
Thực ra Tống Thanh Mạn đã biết Chung Lê từ lâu, ai lại không thích một cô gái xinh đẹp, dễ thương và tỏa năng như vậy.
Tiếng gọi chị này nghe thật dịu dàng, Tống Thanh Mạn cảm thấy trái tim mình như tan chảy đi một nửa.
Cô ta bằng tuổi Chung Lê, chỉ lớn hơn cô vài tháng, nhưng điều đó không ngăn cản cô ta nhận mình là chị, cô ta bắt tay ới Chung Lê và nói: "Trong lần trở về này tôi sẽ ở lại trong nước, hôm nào đó tôi sẽ hẹn em cùng cùng ăn cơm."
Còn dám chủ động hẹn mình nữa sao?
Chung Lê nghĩ thầm, thật điên rồ.
“Vâng.” cô rút tay về, tỏ vẻ ngây thơ nói: “Chị là bạn thân của chồng tôi, thì cũng chính là bạn thân của tôi.”
'Tống Thanh Mạn mỉm cười và nhìn Phó Văn Thâm: "Anh Thâm, em được hưởng lây từ anh đó."
Liếc mắt đưa tình ngay trước mặt cô sao? Thực sự không xem cô ra gì nữa.
Ly cocktail mà Trình Vũ Ngũ gọi giúp cô đã được đưa đến, chiếc ly hình nón chứa hỗn hợp rượu vodka, nước ép cà chua và chanh, có màu đỏ tươi nên có tên là Bloody Mary.
Chung Lê nhấc ly cocktail lên và đột nhiên nói: "Mọi người có nghe câu chuyện về Bloody Mary chưa?”
Hoàng Mao không hiểu lắc đầu: "Không phải là tên rượu sao?"
Chung Lê chậm rãi nói: "Mary là một vị vua trong triều đại Tudor ở Anh, cha cô là quốc vương Henry đời thứ 8, mẹ cô là nữ hoàng Catherine, là công chúa của Tây Ban Nha. Vua Henry đời thứ 8 có người tình ở bên ngoài nên muốn ly hôn với hoàng hậu của mình, nhưng giáo luật Công giáo lúc bấy giờ không cho phép ly hôn, để đạt được mục đích của mình, ông ta đã phản bội đạo Công giáo và bắt đầu truyền bá đạo Tin lành, sau khi kết hôn với người tình đó, ông ta đã đuổi Nữ hoàng Catherine ra khỏi cung điện. Tổng giám mục Tin lành đã tuyên bố cuộc hôn nhân của Henry đời thứ 8 và Catherine không có hiệu lực, và Mary là con ngoài giá thú, vì vậy cô ấy mất quyền thừa kế."
"Sau đó, cô ấy đã trải qua nhiều trắc trở và quay trở lại cung điện giành lại quyền thừa kế, vì để lên ngôi vua cô ấy đã phế truất và xử tử quốc vương. Sau khi lên nắm quyền, cô ấy đã khôi phục lại đạo Công giáo và phát động một cuộc tàn sát vô cùng đẫm máu đối với những tín đồ đạo Tin Lành, nên được đặt tên là Bloody Mary.”
Chung Lê nói xong, cô chọn ngẫu nhiên một người may mắn, từ tốn hỏi: "Tiểu Ngũ Ngũ, câu chuyện này mang ý nghĩa gì?"
Khi còn đi học Trình Vũ Ngũ là một học sinh dốt mà không giáo viên nào dám đặt câu hỏi với anh ta, anh ta nhíu mày và cho một đáp án điểm không: "Có nghĩa là không thể tin đạo Công giáo?"
Chung Lê nhấp một ngụm rượu đỏ thắm, khẽ mỉm cười: "Có nghĩa là đàn ông không thể ngoại tình."
Nghe câu chuyện này, mọi người quay sang nhìn nhau.
Chỉ có Phó Văn Thâm ở bên cạnh liếc nhìn Chung Lê, ánh mắt anh rất bình tĩnh.
“Nói hay lắm.” Tống Thanh Mạn hiển nhiên nói này làm cho cảm động, gật đầu đồng tình, “Đàn ông nên quản lý tốt nửa thân dưới của mình, nếu không chẳng khác gì cầm thú.”