Một bên khác, Hứa Dịch Châu cũng nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười, Phó Văn Thâm mặc dù không cười, nhưng biểu lộ rõ ràng không có lạnh lùng như thường ngày.
Trong tay giữ một ly rượu thủy tinh được chạm khắc, trong phòng bầu không khí thật tuyệt, tư thế của anh cũng thật thoải mái.
Thấy cô đến, cả nhóm không hoảng sợ chút nào, các em trai nhiệt tình chào đón cô, vẻ mặt của hó Văn Thâm vẫn bình tĩnh Anh không cảm thấy lo lắng chút nào khi lén nhìn thấy yêu tinh nhỏ nhưng lại bị vợ bắt quả tang ngay tại chỗ.
Anh đưa mắt bình tĩnh và nhìn cô chằm chằm. Vẫn ung dung là 1 tên trai đểu.
Chung Lê nheo mắt, nở một nụ cười kín kế: “Chào buổi tối, không quấy rầy mọi người chứ?”
Bởi vì cô đến, chủ đề ban đầu của bọn họ dừng lại, cùng nhau nhìn cô. Tống Thanh Mạn vừa rồi đã cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình, để lại một nụ cười lịch sự, và ngay lập tức nói: “không làm phiền, chị có đi cùng tiểu Ngũ không?”
“Bà tôi đặc biệt mang cho tôi một chiếc bánh ngọt. " Trình Vũ Ngũ vui vẻ nói.
Chung Lê cởi áo khoác và để nó sang một bên.
Trình thiếu gia từ xưa đến nay chưa từng hầu hạ người ta nhiều như vậy, lấy quần áo cũng không nhớ treo, cầm trên tay đi vào, mang theo bánh kem khoe khoang.
Phó Văn Thâm liếc qua bàn tay của anh.
Trình Vũ Ngũ quá đắc ý nên anh ta không chú ý đến ánh mắt này, khi anh ta bước tới, Phó Văn Thâm đã đưa tay về phía anh ta.
Trình Vũ Ngũ do dự hai giây, cuối cùng đưa bánh kem cho ông nội: "Ông không phải không thích ăn thứ này sao?"
Phó Văn Thâm vô cảm liếc nhìn anh ta, đưa hộp bánh bằng đôi tay xương xẩu, lấy chiếc áo khoác dạ màu trắng từ cánh tay anh ta, đặt nó lên tay vịn bên cạnh.
Ngay khi Trình Vũ Ngũ mang bánh đến, sự kết hợp đầy màu sắc ngay lập tức kết hợp với nhau.
“Bánh gì? đây” “Lê tiểu thư, sao chúng tôi không có?”
“Tôi cũng muốn ăn.”
“Tránh ra! Bỏ cái chân bẩn thỉu của anh raI” Trình Vũ
Ngũ canh giữ chiếc bánh của mình như một đứa trẩu, “Ăn cái gì chứ, anh xứng sao?"
Lục Mao: "được thôi, chỉ một chiếc bánh thôi cũng khiến anh phát điên."
Sự kiêu ngạo của Trình Vũ Ngũ đã khơi dậy sự tức giận của đám đông, một nhóm người đã vây lấy và bắt đầu cướp bánh của anh ta.
Chung Lê bước vào giữa sự hỗn loạn. Cô mặc một chiếc váy sa tanh tiên cá màu xanh đậm, kiểu dáng nàng tiên cá làm nổi bật đường cong xinh đẹp của eo và hông, Đuôi váy dài phía trước, ngắn phía sau chỉ đến mắt cá chân, khi bước đi giống như những làn sóng xanh lăn Tăn.
Một vài người ở đằng kia đang tranh giành chiếc. bánh, Phó Văn Thâm và những người khác nhìn cô, nhìn cô đi suốt quãng đường.
Chung Lê xinh đẹp bước đến gần Phó Văn Thâm và hỏi anh: "chồng à, anh giúp em xem xem, váy của em màu gì?”
Hứa Dịch Châu lộ biểu cảm như "cô đang làm cái gì ở đây vậy?"
Cái váy này chắc là hôm nay cô mới mua, chưa thấy mặc bao giờ.
Phó Văn Thâm hợp tác nhìn cô, khoanh chân ngồi trên ghế sa-lon, đáp: "Xanh lá cây." "Thật sao." Chung Lê ung dung nói, 'em cũng nghĩ nó là màu xanh."