Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 169




Ngủ với anh ta có chút kỳ quái, Chung Lê đổ lỗi cho. chuyện này là do mình ở lãnh cung hai năm, nên không quen.

Nhưng nghĩ đến sự chính trực thủ thân như ngọc của Phó Văn Thâm, ngủ chung giường với vợ mình có thể còn xa lạ và khó chịu hơn cô, Chung Lê bực bội và nảy sinh ý định giở trò đồi bại.

Nhìn thấy Phó Văn Thâm đang ngồi yên lặng đọc sách ở nửa bên kia, cô xoay người trong chăn và nằm nghiêng đối diện với Phó Văn Thâm.

Phó Văn Thâm dán mắt vào những trang sách, coi người phụ nữ xinh đẹp nằm bên cạnh mình như không khí.

Chung Lê nhẹ nhàng di chuyển đến bên cạnh anh.

Phó Văn Thâm không trả lời.

Chung Lê lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, sau đó tiếp tục tiến về phía trước vài inch.

Phó Văn Thâm vẫn bất động. Nếu không phải vì thỉnh thoảng anh lật giở những trang sách trong tay, Chung Lê sẽ nghi ngờ rằng anh đang ngồi ngủ gật.

Cô di chuyển đến bên cạnh Phó Văn Thâm, cơ thể cô vô tình vượt qua ranh giới ở giữa giường và xâm chiếm lãnh thổ của anh.

Phó Văn Thâm dường như cuối cùng cũng nhận ra ranh giới bị cô vi phạm, liếc xéo cô.

Hàng mi rũ xuống của anh rõ ràng dưới ánh đèn, bóng tối che phủ đôi mắt, đôi mắt đen láy đó được giấu vào một vùng sâu hơn.

Cô năm bên cạnh Phó Văn Thâm, mái tóc đen phủ trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt nâu trà ngước nhìn anh.

"Chồng ơi~" Cô rất khéo léo bóp giọng.

Giọng nói của Phó Văn Thâm rất bình tĩnh: "Có. chuyện gì."



Giọng nói nhẹ nhàng của Chung Lê xen lẫn vài phần ngượng ngùng: “Anh còn chưa ngủ sao?”

Đầy ẩn ý.

Phó Văn Thâm cụp mắt xuống, yên lặng nhìn cô vài giây, khép sách lại đặt sang một bân, giơ tay tắt ngọn đèn tường cuối cùng trong phòng ngủ rồi nằm xuống.

Yên tĩnh im ắng.

Thủ thân như ngọc, phải không?

Để tôi xem sự kiềm chế của anh có thể mạnh đến mức nào.

Chung Lê lại vỗ đầu người bên cạnh, áp vào vai anh, trong bóng tối yên tĩnh khế gọi: "Chồng ơi, anh ngủ rồi à."

Cơ thể ấm áp không giống với anh dường như đang dựa vào cánh tay của Phó Văn Thâm, ngay cả nhiệt độ cũng mềm mại và tỉnh tế.

Sau hai giây im lặng, Phó Văn Thâm nói với giọng trầm và bình tĩnh: "Vẫn chưa."

"Vậy sao anh lại phớt lờ tôi?" Chung Lê nói với giọng khó chịu, "Anh không thích tôi sao?"

"Chúng ta kết hôn hai năm rồi, anh không chịu ngủ chung với tôi, có phải chê body tôi không đẹp không?”

"Lần đầu tiên ngủ chung với anh, tôi muốn..."

“Chung Lê.” Phó Văn Thâm đột nhiên cắt ngang lời thì thầm huyên thuyên của cô, giọng nói của cô dường như bị vài hạt cát mịn nghiền nát nên hơi khàn khàn: “Im lặng chút đi.”



Chung Lê cảm thấy ủy khuất nhỏ giọng: "Vậy tôi không nói chuyện nữa."

Cô ngoan ngoãn nghe lời im lặng, lắng nghe tiếng thở đều đặn của Phó Văn Thâm, cô lại nhấc chân lên.

Chạm vào bắp chân của Phó Văn Thâm, những ngón chân thanh tú trượt lên dọc theo cơ bắp săn chắc của bắp chân, rồi trượt xuống, chậm rãi, qua lại.

Ngón tay chạm vào dây áo ngủ dưới chăn, kéo lên kéo xuống, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang cố gắng thu hút sự chú ý.

Lực rất nhẹ, không đủ để xé nát, nhưng đủ để quấy nhiễu anh.

Lần kéo thứ tư, cổ tay cô bị một lực nắm chặt, kéo. lên.

Nhưng trong nháy mắt bị lật đổ, khi cô tỉnh lại, cánh tay đã bị đè lên gối.

Phó Văn Thâm nằm trên người cô, ôm chặt cô như kẹp sắt, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh thiêu đốt làn da mỏng manh ở cổ tay trong của cô, mạch máu bên dưới bị lực đè nén phồng lên đập rộn ràng.

Chung Lê không ngờ anh ta lại có phản ứng lớn như vậy, nhất thời kinh ngạc, mở to mắt nhìn lên.

Phó Văn Thâm giống như một bóng đen, che phủ hoàn toàn bầu trời phía trên cô, bóng dáng to lớn và mạnh mẽ của người đàn ông bao trùm cô trong bóng tối, giống như một chiếc lồng nặng nề, giam giữ cô ở nơi nhỏ bé trên giường.

Những đường nét lạnh lùng và khác biệt xung quanh anh ta bị bóng tối làm dịu đi, nhưng lại toát ra vẻ hung hãn hiếm có, cùng với hơi thở quen thuộc, không khí để cô hít thở trở nên rất loãng.

Rèm cửa dày đặc ngăn cách nhàn nhạt ánh trăng, đêm khuya trường đua hoàn toàn yên tĩnh, trong phòng tối om.

Cô không thể nhìn rõ đôi mắt của Phó Văn Thâm, nhưng đôi mắt anh ta dường như có nhiệt, chúng rơi xuống với cảm giác áp bức đã sẵn sàng.

Ngay cả những thăng trầm của lồng ngực dường như đang siết chặt dây căng, bản năng nhạy bén của Chung Lê cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn nấp sau bóng tối.