Khi đi qua hành lang trở về phòng, Hứa Dịch Châu và La Uyển Oánh đứng ở cuối hành lang.
La Uyển Oánh đang nói điều gì đó, Hứa Dịch Châu hai tay đút túi, cau mày lắng nghe.
Chung Lê bị thu hút sự chú ý, cô thò đầu ra nhìn, nhưng lại bị bóng dáng của Phó Văn Thâm chặn lại ánh mắt xem náo nhiệt của cô.
Anh cụp mắt xuống, đặt lòng bàn tay lên vai sau của cô rồi đẩy cô vào phòng.
Hứa Dịch Châu khóe mắt chú ý tới bóng người bên kia, liếc nhìn một cái liền quay đầu đi chỗ khác.
La Uyển Oánh đang xin lỗi anh vì lúc dùng bữa tối không vui vẻ.
“Em lúc nào cũng nói không lại cô ta.” La Uyển Oánh buồn bã cúi đầu, “Anh xem, cô ta dăm ba câu nói muốn bỏ qua những chuyện trước kia, tựa hồ là em đang vu oan cho cô ta vậy.”
Hứa Dịch Châu nói: "Tại sao anh lại cảm thấy chuyện không giống như em nói vậy."
La Uyển Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Đến cả anh cũng tin cô ta sao? Anh cũng cho là em vu oan cô ta sao?" Vẻ mặt cô ta lộ ra vẻ bị tổn thương, "Vậy em bị cô lập, bị những người đó ức hiếp, chẳng lẽ là em tự mình bịa ra? Dịch Châu, lúc đó rõ ràng là anh biết mà."
Điều mà Hứa Dịch Châu ghét nhất là những chuyện ngồi lê đôi mách và giở trò đồi bại của bọn con gái trước mặt anh. Hành vi của La Uyển Oánh ngày hôm nay và việc chất vấn vào lúc này khiến anh có chút khó chịu.
"Có hay không, em thấy là anh quan tâm sao."
"Em xin lỗi, không phải là em trách anh, chỉ là... Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi, là em không nên so đo như vậy."
La Uyển Oánh cười khổ: "Hôm nay em vốn định biểu diễn, nhưng nghe nói cô ta tới, nên mới kéo lại, muốn nhân cơ hội lần này nịnh nọt cô ta, hóa giải mối quan hệ một chút. Anh và anh Thâm có mối quan hệ sâu sắc, bây giờ cô ta lại là bạn gái của anh Thâm, quan hệ cứng nhắc của bọn em ngược lại sẽ khiến bọn anh khó xử. Em không muốn anh bị kẹp ở giữa khó xử, không ngờ lại tự chuốc họa vào thân. Em không giỏi ăn nói, có phải em làm mọi người không vui rồi đúng không?”
“Không có ai không vui cả.” Hứa Dịch Châu nói, “Em cũng không cần phải nịnh nọt lấy lòng người nào cả, không cần phải như vậy.”
“Nhưng tối nay lúc bọn họ chơi game, không có ai tới mời em cả, hôm nay Vũ Ngũ cũng không nói chuyện với em.” La Uyển Oánh có chút buồn bực, “Mọi người luôn nguyện ý tin tưởng lời Chung Lê nói, luôn vây quanh cô ta, trước đây chính là như vậy."
"Trò chơi là do đội của Triệu Tinh Xán chơi, cô ấy không mời em, chẳng lẽ không phải là bởi vì không thân với em sao? Nếu muốn tham gia, em có thể tự mình qua đó gõ cửa, anh nghĩ là bọn họ sẽ không từ chối em đâu."
La Uyển Oánh biết rằng cô đã chạm vào anh, vì vậy cô xin lỗi: "Em xin lỗi, họ là bạn của anh, em không nên nói những điều này. Họ cũng đối xử rất tốt với em, anh nói đúng, em không nên xa lánh họ vì Chung Lê."
"Nếu em không thể hòa nhập, thì sao cứ phải cố chấp hòa nhập."
La Uyển Oánh kinh ngạc há to miệng, tựa hồ không nghĩ tới anh ấy sẽ nói như vậy. "Dịch Châu, anh nói như vậy là có ý gì?"
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bạch quang lạnh lẽo khiến Hứa Dịch Châu sắc mặt có chút lạnh lùng.
“Không có ý gì cả.” Hứa Dịch Châu nói, “Em ở chỗ này rất khó xử, em không thấy vậy sao.”
La Uyển Oánh khóe miệng có chút cứng ngắc: "Nhưng bọn họ cũng là bạn của em, đã nhiều năm như vậy rồi..."
Hứa Dịch Châu không để cho cô nói hết: "Bọn họ sao?"
Câu hỏi ngược lại đầy hàm ý này đã khiến La Uyển Oánh rơi vào hầm băng.
"Chuyện lúc trước là do anh nợ em, mấy năm này em mượn danh nghĩa của anh nắm được cơ hội cùng tài nguyên hẳn là đủ để bù đắp, em cũng vơ vét được không ít lợi ích từ chỗ bọn họ, những thứ này đều sẽ tính lên đầu anh, anh đối với em, đã tận tình tận nghĩa
La Uyển Oánh theo bản năng muốn phản bác điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Hứa Dịch Châu đút hai tay vào túi, nhìn sắc mặt dần dần tái nhợt của cô, anh gần như vô tâm nói: “Em đi đi.”
Sau khi trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ và hoàn thành một bộ quy trình chăm sóc da trước khi đi ngủ, Chung Lê bước ra khỏi phòng tắm và đi về phía chiếc giường lớn.
Phó Văn Thâm đang ngồi trên giường, đọc một cuốn " sách không rõ tên.
Cô đi chân trần, để lộ bắp chân săn chắc và cân đối dưới lớp váy ngủ.
Chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh của khách sạn sẵm hơn nhiều so với màu sắc ưa thích thường ngày của cô, nhưng nó càng làm nổi bật làn da trắng của cô.
Cô ngồi ở mép giường, nệm hơi võng xuống, trọng lượng nhẹ gần như không đáng kể.
Cô vén chăn bước vào trong.
Độ rộng của chiếc giường lớn của khách sạn thừa sức chứa hai người, cô cực kì gầy gò mảnh khảnh nằm ở bên kia, khoảng cách rộng rãi giữa anh và cô.
Chỉ có mùi thơm dịu dàng trên cơ thể cô, thoang thoảng qua ranh giới Sở Hà Hán, lặng lẽ chiếm lấy xung quanh anh.