Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 166




Chuyện nữ sinh thời sinh viên kiêng kị nhất bất chẳng qua chỉ là mấy chuyện kia, bị cô lập cùng bắt nạt chính là một trong số đó, loại tư vị này chỉ có người trải qua mới có thể hiểu được, La Uyển Oánh không nghĩ tới Chung Lê lại thẳng thắn tùy tiện đem chuyện này nói ra như vậy.

"Cô cảm thấy bị cô lập" - một câu nói nhẹ nhàng của Chung Lê có thể làm cho những khoảnh khắc đau đớn khó khăn một lần cũng không muốn nhớ lại trở thành chính cô đã "suy nghĩ nhiều".

La Uyển Oánh sắc mặt trở nên có chút xanh bệch, mím môi nói: "Những chuyện kia đều đã qua, giữa chúng †a có thể có chút hiểu lầm, nếu cô cũng không nhớ rõ, không đề cập cũng được. Về sau, tất cả mọi người là bạn bè. ”

Lời này nghe trong tai người khác giống như: mặc dù cô đã làm tổn thương tôi, nhưng thời gian trôi qua, tôi quyết định khoan dung độ lượng mà tha thứ cho cô.

Cô ta diễn xuất toàn bộ là vẻ rất ủy khuất, nhưng Chung Lê lại không có ý định tiếp tục đội cái nồi đen này xuống.

Muốn so ai yếu đuối hơn, phải không? Nhìn bản matcha nhỏ bé ngọt ngào biểu diễn cho cô biếti một phen.

"Ý cô nói là, tôi và Mạnh Nghênh dẫn bạn cô lập cô sao?" Cô trực tiếp làm rõ.

Trên bàn ăn càng lúc càng yên tĩnh, không ai nói chuyện, mấy nam sinh bên kia phát hiện bầu không khí không đúng, miệng ngậm thức ăn cũng không dám nhai.

Chung Lê buông dao nĩa xuống, u buồn thở dài: "Cũng không biết rốt cuộc là tin đồn từ đâu truyền ra, đối với danh dự của tôi và Mạnh Nghênh tạo thành ảnh hưởng rất không tốt, đến bây giờ mọi người đều cảm thấy hai người chúng ta bá đạo ngang ngược bắt nạt bạn nữ khác. ”

Nói xong lời này cô liếc về phía Trình Vũ Ngũ một cái.

Trình Vũ Ngũ bất thình lình bị chỉ điểm, trừng mắt thẳng thừng phủ nhận: "Tôi không cảm thấy như vậy. ”

Tiêu cũng nghe nói qua chuyện kia, nhưng không giống mấy nam sinh kia, có thể là giác quan thứ sáu của nữ sinh, cô vẫn luôn đối với La Uyển Oánh không có đồng cảm gì.

Lúc này nghe vậy lập tức tỏ thái độ: "Chị Lê, em không có cảm thấy như vậy, chị tuyệt đối không phải loại người đó! ”

Chung Lê lại quay sang những người khác: "Còn mọi người thì sao? ”

Đám nam sinh này đều là nhìn mặt mũi Hứa Dịch Châu cho nên kính La Uyển Oánh hai phần, trước kia cùng Chung Lê không quen, có người khi dễ người của mình, vậy tự nhiên là nhìn không vừa mắt. Hiện tại đã quen thuộc với Chung Lê, đều là người một nhà.



Một mặt là bạn gái anh Thâm, một mặt là bạn gái anh Châu...

Mấy người nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết nên đứng bên nào.

Đang chần chờ do dự, Phó Văn Thâm ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng không tiếng động liếc qua.

Anh vẫn chưa nói gì, mấy người lại đồng loạt rùng mình, lập tức phụ họa theo:

"Tiêu nói rất đúng." "Chúng em cũng không cảm thấy không phải." "Ai tạo ra tin đồn như vậy, đồ khốn kiếp."

"Mọi người có tin tôi không?" Chung Lê nhìn bọn họ, hai mắt trong suốt chớp động ánh sáng chờ mong.

Một đám người chém đỉnh chặt sắt: "Đương nhiên tin ạ. ”

"Thật sao?" Chung Lê nhiều lần xác nhận, giống như bị hiểu lầm quá lâu mà không dám dễ dàng tin tưởng rốt cục có người nguyện ý tin tưởng mình, "Người khác hiểu lầm tôi không có quan hệ, chỉ cần các người tin tưởng tôi là được rồi. ”

"Phải! Mặc kệ ngưòi khác nói gì về chị, em đều sẽ tin chị! "Thân thể Tiêu nghiêng về phía trước trên bàn ăn, nếu không phải bàn chắn, cả người cô ấy đều muốn vọt tới trước mặt Chung Lê.

Hiệu quả đạt được, kết thúc công việc.

Chung Lê xúc động nói: "Cảm ơn mọi người

Phó Văn Thâm thu hồi tâm mắt, cúi đầu dùng cơm, thần sắc thanh đạm, giống như không cảm thấy hứng thú với những cuộc thảo luận này.

La Uyển Oánh khóe miệng cứng ngắc, tay cầm đao nĩa có chút dùng sức.

Cô ta vậy mà không biết, Chung Lê từ khi nào đã mua chuộc tất cả mọi người. Bọn họ đều nói tin tưởng Chung Lê, tranh nhau biểu lộ lòng trung thành với cô ấy, La Uyển Oánh không rõ, vì sao Chung Lê luôn có thể dễ dàng nhận được ủng hộ từ một đám người? Trước đây ở trường cũng vậy, mà bây giờ vẫn cũng thế.