Anh tuyên thệ chủ quyền, Chung Lê lập tức đi theo nói lời ân ái, ôm cánh tay anh và tế nhị nói: "Chồng yêu, em muốn nếm thử rượu của anh."
Phó Văn Thâm cũng rất phối hợp: "Muốn uống thì uống đi."
Chung Lê cầm lấy ly rượu trong tay, nhấp một ngụm nếm thử rồi nhận xét: "Không ngon bằng của em."
Cô đặt lại ly rượu vào tay Phó Văn Thâm và ngồi xuống.
Phó Văn Thâm cầm ly sâm panh bằng những ngón tay thon dài, liếc nhìn cô một cách thờ ơ, giơ tay đưa ly lên môi,
Bao trùm lên vết son môi đỏ mà cô để lại, anh uống nốt phần rượu còn lại trong ly.
Chung Lê không chú ý đến động tác này của anh, nhưng những người khác có thể thấy rõ.
Mạnh Nghênh và Triệu Tinh Xán nhìn nhau một cách khó hiểu, và đột nhiên cả hai nắm lấy khăn trải bàn, như thể họ sẽ hợp lực để lật đổ cả bàn trong giây tiếp theo.
Chung Lê nhìn họ: "Hai người sao vậy?"
Mạnh Nghênh trong lòng yên lặng niệm A Di Đà Phật ba lần, bình tĩnh nói: "Không có việc gì."
Triệu Tỉnh Xán đối với tiền đồ của mình vô cùng thầm than: "Ranh giới làm người cuối cùng cũng mất rồi."
Ánh mắt của một nhóm người đảo quanh, nhưng họ không dám nhìn Phó Văn Thâm và Chung Lê.
Thực ra uống bằng cốc cũng chẳng có gì đặc biệt, đàn ông cũng không như con gái, có khi anh em còn lấy uống nửa cốc nước của người khác.
Nhưng tính khí của Phó Văn Thâm không phù hợp với chuyện này, có thể giữa anh và Chung Lê đã có một phản ứng hóa học kỳ diệu, hành động đơn giản đó lại chứa đây mập mờ mơ hồ.
La Uyển Oánh nhìn Chung Lê và Phó Văn Thâm, mỉm cười và nói: "Cô và anh Thâm có tình cảm tốt thật đấy."
Chung Lê cười đẹp: "Tất nhiên chúng tôi có một mối quan hệ tốt rồi."
"Vừa rồi xảy ra rất nhiều phiền phức, lúc đó tôi cảm thấy tiếc cho cô, cho rằng hai người..."
La Uyển Oánh đang nói giữa chừng, nhưng đã bị Mạnh Nghênh và Hứa Dịch Châu đồng thanh cắt ngang.
"La Uyển Oánh!" La Uyển Oánh ngạc nhiên nhìn hai người.
Chung Lê liếc nhìn họ: "Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Nghênh và Hứa Dịch Châu nhìn nhau, sau đó quay đi, tùy ý trêu chọc cô: “Là do tai nạn xe của cô đấy.”
Nói xong, cô ấy lại nhìn thẳng vào La Uyển Oánh, trong mắt mang theo một tia cảnh cáo: "Sau tai nạn xe cộ, cô ấy có chút mất trí nhớ, chuyện trước đó xảy ra cũng không nhớ rõ, không cần nhắc tới."
Hứa Dịch Châu nói: “Ăn cơm đi." Anh rõ ràng không muốn cô ta tiếp tục đề tài này.
La Uyển Oánh nhìn anh ta, và bày tỏ sự xin lỗi với Chung Lê: "Xin lỗi, tôi không biết cô đã mất trí nhớ. Trước đây tôi nghe nói rằng cô bị thương, tôi đã luôn muốn đến thăm cô trong bệnh viện, nhưng rồi cũng không làm đi vì sợ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục: sức khỏe của cô."
Loại người này dễ dàng giả mù sa mưa tốt như vậy, ai sẽ không biết làm thế nào để đối phó với chúng.
'Tôi muốn cho anh năm triệu, nhưng sợ đồng tiền làm hư hỏng tâm hồn, không tốt cho anh nên không cho.
Không cần phải vạch trần những lời khách sáo, nhưng hôm nay La Uyển Oánh lại phạm tội trước mặt cô, Chung Lê không có ý định giữ thể diện cho cô.
Trước đây, Chung Lê không có ý định nể mặt cô. Chung Lê là điển hình của người đụng là chạm,
không ai động đến thì thôi, một khi mà động tới cô, có chết cũng không tha cho đối phương. Cô vốn tưởng rằng La Uyển Oánh hướng về Mạnh Nghênh, hiện tại xem ra cũng không phải như thế.
Chung Lê lộ ra một nụ cười hư tình giả ý: "La tiểu thư sao lại khách khí như vậy, chúng ta cũng không quen, sao không biết xấu hổ làm phiền cô đến thăm tôi. Trong phòng bệnh của tôi có quá nhiều người, nếu không cẩn thận vắng vẻ đến mức khiến cô cảm thấy bản thân bị cô lập thật không tốt. ”
Một nửa người trên bàn này nghe qua Chung Lê cô lập La Uyển Oánh nói qua, nửa còn lại đối với hai người sâu xa hoàn toàn không biết gì, nhưng chỉ nghe lời này cũng có thể nghe ra chút gì đó.