Khi xe chạy đi, Triệu Tinh Xán là người đầu tiên phản ứng, nắm chặt lấy cánh tay của Mạnh Nghênh đang đứng bên cạnh, sau khi mọi người rời đi, cô ấy vô ý thức nhỏ giọng, từ trong hàm răng rít ra một câu: “Được rồi, Mạnh Nghênh, một cái tin tức lớn như vậy mà chị cũng gạt em, giấu diếm em đến bây giờ cũng không nói”
Mạnh Nghênh sắc mặt âm trầm: "Chuyện dài lắm, không nói nữa!"
"Em không quan tâm! Dù có mất bao lâu đi chăng nữa, chị cũng phải thành thật khai báo."
Những người khác cũng không khá hơn là bao, Tóc màu xanh còn quên mất mình đang hút dở một nửa điếu thuốc, cầm trên tay rất lâu, đến khi tàn thuốc cháy rụi mới phản ứng ra, liền vứt đi.
“Thì ra chồng cô ấy là anh Thâm.” Có người nói. Thật là cái rắm, hai người này...
Trình Vũ Ngũ cau mày muốn phản bác, nhưng nhớ tới sự thân mật giữa hai người vừa rồi, anh ta lại ngậm miệng lại, quay đầu và nhìn chằm chằm vào Mạnh Nghênh, người duy nhất có thể biết.
Mạnh Nghênh quay đầu muốn đi, lại bị Triệu Tinh Xán ôm cổ: "Hôm nay không nói rõ ràng với em, ngày mai em liền không kết hôn!"
Mạnh Nghênh bị bắt quả thật như chịu đựng mười lần tra tấn, ngậm miệng thà chết chứ không chịu khuất phục, ngoại trừ vấn đề trí nhớ của Chung Lê sau khi mất trí nhớ, cô ấy không chịu nói một lời.
Triệu Tinh Xán hỏi mãi cũng chán, đành chịu thua, nằm phịch xuống giường nói: “Quên đi, em còn thấy hai người họ cũng rất xứng đôi, ở cùng nhau cũng tốt. Người xứng với chị tiểu Lê không nhiều lắm, Phó Văn Thâm cũng không tệ, em thấy anh ta có thể."
"Em thích sao?" Mạnh Nghênh không đồng ý, "Em không cảm thấy Phó Văn Thâm tính cách quá lạnh lùng, nhìn không giống cùng Chung Lê là người một thế giới sao."
"Chị không hiểu sao, một người đàn ông lạnh như băng như anh ấy cần một cô gái nhỏ xinh đẹp quyến rũ như chị tiểu Lê mới có thể trị. Còn chị tiểu Lê, ngoại trừ Phó Văn Thâm, người đàn ông bình thường nào có thể khống chế được cơ chứ." Triệu Tỉnh Xán nói rõ ràng, "Phó Văn Thâm mặc dù người này trông hơi đáng sợ vì lạnh lùng, nhưng anh ấy rất đẹp trai, trông hai người họ rất đẹp đôi, đó là một cặp trời sinh, chị không cảm thấy sao?"
"Cũng không biết bọn họ vì cái gì mà trước khi đính hôn lại hủy bỏ, ai, chị có biết hay không?"
“Chuyện này thật sự chị không biết.” Mạnh Nghênh giơ tay thề.
Lúc đó cô ấy tình cờ có một bộ phim đang quay và phải ra nước ngoài, hôm trước, qua điện thoại Chung Lê nói với cô ấy rằng sẽ ăn tối với nhà họ Phó vào ngày hôm sau, và có nhờ giúp chọn bộ váy nào đẹp và chiếc vòng cổ nào xinh.
Kết quả là khi cô ấy quay lại, hôn ước đã bị hủy bỏ, cô chưa kịp hỏi nguyên nhân thì Chung Lệ đã gặp tai nạn xe hơi và quên sạch mọi chuyện.
Ngày hôm sau tại đám cưới của Triệu Tinh Xán, Chung Lê và Mạnh Nghênh đi cùng cô dâu vào phòng thay đồ, vì nói chuyện với họ, Triệu Tinh Xán đã đuổi các phù dâu khác ra ngoài.
Sự tò mò của cô ấy gần như bùng lên sau ngày hôm qua, nhưng hôm nay cô ấy vẫn nhịn mà không nhắc đến Phó Văn Thâm.
Cô ấy không hỏi, nhưng Chung Lê lại chủ động hỏi cô ấy muốn học hỏi kinh nghiệm tìm bằng chứng ngoại tình của đàn ông.
“Vượt quá giới hạn?” Thợ trang điểm đang trang điểm cho Triệu Tỉnh Xán, nên cô ấy không tiện quay đầu lại, con ngươi không bình thường liếc về phía sau: “Sao đột nhiên chị lại hỏi cái này?”
Đám cưới của Triệu Tỉnh Xán được tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn Bạc Vân, Chung Lê gọi món bánh souffle, vừa thưởng thức đồ ngọt, cô vừa khế thở dài: "Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng."
Triệu Tinh Xán trợn to mắt, đầu óc thông minh của cô ấy như bắt được trọng điểm: "Chẳng lẽ là anh Văn Thâm?”
Chung Lê buồn bã gật đầu và xúc một thìa kem. Mạnh Nghênh ăn hạt dưa ở bên cạnh, đối với người có nhân phẩm xấu xa của Phó Văn Thâm bày tỏ sự cảm thông sâu sắc.
Cả người Triệu Tỉnh Xán kinh hãi: "Em không ngờ anh Văn Thâm sẽ là loại người này!”
Đột nhiên cô ấy như lĩnh ngộ được cái gì quan trọng, tự nhủ: "Trách không được..."