Có lẽ là nhìn thấy bọn họ đứng bất động ở cửa hồi lâu, Phó Văn Thâm đứng cạnh xe đợi một lúc, sau đó nhấc chân đi về phía bên này.
Chung Lê rất am hiểu triết lý “hạ thủ vi cường”, cô từ phía sau của Mạnh Nghênh đi ra, lon ton chạy về phía Phó Văn Thâm: "Chồng ơi ~"
Rất ít người trong số bọn họ đã thực sự nhìn thấy con người thật của Phó Văn Thâm, lúc này, tất cả mọi người đều vì lời nói của Chung Lê sững sờ nhìn người đàn ông đang đi tới.
Những người chưa bao giờ nhìn thấy đã rất ngạc nhiên khi biết đây là vị Phó tổng trong truyền thuyết.
Những người nhìn thấy đều ngạc nhiên vì đây chính là người trong điện thoại của Chung Lê.
Mạnh Nghênh cũng không nghĩ tới Phó Văn Thâm sẽ biết hành tung của bọn họ rõ như lòng bàn tay, còn tự mình đến đón Chung Lê.
Bây giờ, số người biết bí mật lớn này đã tăng lên chín người một lúc.
Cô ấy có thể nhìn ra Phó Văn Thâm không có ý định che giấu chuyện này.
Gô ấy nhìn đôi chân chưa hồi phục tốt còn mang đôi giày cao gót của Chung Lê chạy trên nền gạch trên, vô cùng sợ hãi nhưng không dám bước lên để giúp đỡ.
May mắn thay, cô không bị ngã, Chung Lê đã chạy. đến bên Phó Văn Thâm và thân mật dựa vào người anh.
“Chồng, anh tới đón em rồi.” Cô ôm cánh tay Phó Văn Thâm, ngữ khí như của cô vợ nhỏ thật ngọt ngào, dường như lời nói dối về hàng tung của cô hoàn toàn không tồn tại, “Anh họp xong chưa? ”
Không lâu sau khi Phó Văn Thâm đứng đó, trên chiếc áo khoác hơi lạnh đã biến mất ngay khi cô ôm lấy nó.
Cô vừa mới từ trong phòng đi ra, trên người còn nhiễm nhiều mùi thơm và thoang thoảng một chút mùi rượu, nhưng ở trên người cô lại thành hương thơm êm dịu, cũng không khó chịu.
Phó Văn Thâm để cô tùy ý ôm tay anh, giọng nói †rầm ấm của anh đặc biệt thu hút trong đêm đông lạnh giá: "Em uống rượu rồi?"
Chung Lê chụm ngón cái và ngón trỏ vào nhau, làm ra động tác nhỏ, thận trọng nói: "Có một chút xíu."
Cô rất đặc biệt trong việc uống rượu, luôn từ từ chậm rãi thưởng thức, nếu thích sẽ uống thêm vài ngụm. Bình thường nếu uống rượu trong tủ ở nhà của anh cũng vậy, trước tiên phải đặt thẳng đứng trong 24 giờ, sau đó tùy theo thể rượu mà chọn bình gạn và thời gian gạn thích hợp, dùng cốc đế cao chậm rãi uống.
Kể từ khi được gia đình nhà họ Chung nuôi dưỡng, cô đã nếm thử vô số loại rượu ngon trên thế giới, bao. gồm rượu vang đỏ, rượu vang trắng, rượu whisky và rượu vodka, và cô có thể nếm được mọi thứ. Cô không uống bia thường xuyên, bởi vì cô dễ dàng bị phù lên vào ngày hôm sau.
Phó Văn Thâm hỏi, "có thể đi không?"
Chung Lê cũng không tính là lừa gạt anh, cô nghe anh nói như vậy thì cầu còn không được, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: " có thể đi."
Nghe thấy Phó Văn Thâm mở miệng, Trình Vũ Ngũ dường như mới xác nhận người đến là thật sự là anh, và bối rối gọi: "Anh Thâm?”
Phó Văn Thâm nhàn nhạt liếc qua nhìn một cái, rõ ràng anh lớn hơn bọn họ không mấy tuổi, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, đó là sự tỉnh tế và kỷ luật tự giác của một người ưu tú từng được đào tạo trong phòng họp. cao tầng, trên bàn đàm phán, qua trận chiến huấn luyện thực tế trong trung tâm mua sắm, và trong cuộc chiến của nhưng tỉnh anh già dặn kinh nghiệm.
Trình Vũ Ngũ trở nên ngoan ngoãn khi thấy anh, đi đến trước mặt anh, toàn thân lúc trước giương nanh múa vuốt bao nhiêu bây giờ trung thực thu liễm lại, anh †a hỏi một cách vô nghĩa: "Anh Thâm, sao anh lại ở đây?"
"Tôi tới đón cô ấy." Phó Văn Thâm dang tay ôm lấy Chung Lê, nhắm mắt làm ngơ trước vẻ mặt kinh ngạc bọn họ, thản nhiên nói: "Tôi đưa cô ấy đi trước."
Trình Vũ Ngũ sững sờ đứng đó, đầu anh ta đầy những câu hỏi nhưng cũng không kịp để hỏi.
Một đám người đứng đó ngơ ngác như mất hồn, nhìn hai người lên xe.
Chung Lê trước khi lên xe còn quay đầu vẫy tay chào mọi người, vài cánh tay theo phản xạ giơ lên: “Tạm biệt.”
Chung Lê thúc giục: "Trình Vũ Ngũ, nhớ đưa chị Mạnh của cậu về nhà."
Trình Vũ Ngũ sững sờ: "ồ.