Bây giờ đứng ở đây, nhìn chấy Chung Lê và Phó Văn 'Thâm, cảm thấy mình giống như một người qua đường đang xem nhân vật chính trong một bộ phim truyền hình.
Cao phu nhân đứng ngây người ra.
Bà ta chỉ biết nhà họ Phó giàu có như thế nào, thiếu gia đó giỏi giang đến đâu, nhưng bà ta không ngờ rằng anh lại xuất sắc như vậy.
Sững sờ hồi lâu, xe đã chạy đi xa thì bà ta mới định thần lại, thở dài: "Đẹp trai hơn chồng cô nhiều."
Địch phu nhân trừng mắt nhìn bà ta với sắc mặt khó coi.
Lúc này, Cao phu nhân mới nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng bà ta không xin lỗi mà còn phàn nàn: "Tại sao cô lại lườm tôi, tôi đang nói sự thật mà. Nếu cô không nhất quyết nhắm vào Chung Lê thì tôi cũng sẽ không đắc tội với cô ấy. Giờ thì hỏng rồi."
Trên xe về nhà, Phó Văn Thâm ngồi cạnh Chung Lê, ánh mắt anh lướt qua tay cô.
Trên cổ tay cô đeo chiếc lắc tay kim cương mới mua, ở giữa là một viên đá zircon màu vàng, chiếc của cô có hình mặt trăng, còn chiếc có hình ngôi sao kia là tặng cho Mạnh Nghênh.
Ngón tay cô vẫn không đeo gì.
Phó Văn Thâm liếc nhìn vài lần, Chung Lê chú ý đến điều đó, cô lắc lắc cổ tay và hỏi anh: "Đẹp không?” Phó Văn Thâm "Ừm" một tiếng. Lúc sau, anh hỏi cô: "Không mua nhẫn à?"
Chung Lê liếc anh một cái rồi buông tay xuống nói: "Nhẫn phải do anh tặng mới đúng chứ, em tự mua thì đâu có ý nghĩa."
Phó Văn Thâm không nói gì, Chung Lê cũng không đòi hỏi anh mua nhẫn kim cương.
Dù sao đi nữa, chuyến đi hôm nay đủ để chứng minh cô chính là Phó phu nhân chính hiệu.
Sau khi về đến nhà, Chung Lê ngồi xuống chiếc ghế ở lối vào, duỗi chân về phía Phó Văn Thâm: "Ông xã, cởi giày giúp em."
Gô giống như một con mèo đang điên cuồng thăm dò giới hạn của Phó Văn Thâm, mỗi khi cô xác minh được vùng an toàn, thì cô sẽ duỗi chân ra thêm một chút.
Phó Văn Thâm cúi xuống, ngồi xổm trước mặt cô, đỡ lấy bắp chân của cô và tháo dây buộc trên mắt cá chân của cô.
Dây giày được làm bằng nhung, cùng màu với chiếc váy màu đỏ hồng nhạt, dây giày quấn chéo quanh mắt cá chân trắng nõn của cô, Phó Văn Thâm tháo chiếc nơ buộc ở phía sau, đôi giày vẫn bám chắc vào chân cô, phía dưới vẫn còn một nút thắt.
"Anh ngốc thật đấy." Chung Lê nói, "Anh phải tháo cả hai chứ."
Phó Văn Thâm tháo nút thắt thứ hai, cởi chiếc giày đắt tiền chỉ làm băng vài sợi dây mảnh và một miếng da cừu nhỏ, Chung Lê giãm lên chân anh như một lẽ đương nhiên, cô nhấc đôi chân duy nhất còn lại lên.
Phó Văn Thâm hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Chung Lê lắc chân và thúc giục: "Mau lên."
Hai ngày nay vì Chung Lê đơn phương chiến tranh lạnh nên bầu không khí trong nhà có chút đóng băng, dì Ngô thấy hôm nay hai người cùng nhau về mà còn nói chuyện ngoài hành lang thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bà ta không biết đổi đôi giày mà hai người lại tốn nhiều thời gian như vậy, bà ta đưa đầu ra nhìn một cái, một lúc sau lại nhìn.
Một lúc sau, nhìn thấy Phó Văn Thâm đứng dậy với một chiếc giày cao gót màu hồng trên tay, bà ta ngây người ra rồi mới hoàn hồn lại.
Quay lại nhìn lần nữa thì thấy Chung Lê vui vẻ bước vào với đôi dép lê.
Hai ngày sau, Chung Lê lại nhận được một lời mời khác từ group phu nhân, lần này do Hách phu nhân đứng ra mời dưới danh nghĩa là chúc mừng công ty của Địch phu nhân sắp niêm yết lên sàn chứng khoán, nhưng mục. đích thì ai cũng đều biết rõ.
Địch phu nhân đã đắc tội khá nặng đến Chung Lê nên mới nhân cơ hội này để cứu vãn.
Chung Lê từ chối: "Tối mai tôi có việc nên không rảnh rồi."
Hách phu nhân hỏi có chuyện gì, Chung Lê nghiêm nghị trả lời: "Dì Ngô nhà tôi bảo nấu lẩu cho tôi ăn."
Cô thậm chí còn không thèm nghĩ ra một lý do chính đáng nào để từ chối, rõ ràng là không muốn nể mặt Địch phu nhân, việc người làm ở nhà nấu lẩu còn quan trọng hơn cả việc Công ty của Địch phu nhân sắp niêm yết lên sàn chứng khoán.