Chung Lê vừa nhìn thấy anh thì cô cong đôi mắt xinh đẹp của mình lại, còn vài bậc thang chưa bước xuống hết mà cô đã nhảy bổ vào người Phó Văn Thâm.
"Ông xã ~"
Phó Văn Thâm giơ cánh tay phải lên và bắt lấy cô bằng một tay.
Chung Lê đã tăng ba cân trong khoảng thời gian này, nhưng không thể tìm thấy ba cân thịt thừa đó đi đâu, trông cô vẫn gầy trơ xương, nhưng khi ôm vẫn rất êm ái.
Vòng eo của cô mảnh hơn vài phần so với tưởng tượng của Phó Văn Thâm, mảnh khảnh và dẻo dai, có thể dùng một tay nắm được.
Với hương thơm đặc trưng của Chung Lê, cô nhẹ nhàng lao vào vòng tay anh như một yêu tinh.
Thiếu gia đến thăm cửa hàng, tổng giám đốc vội vàng chỉnh trang lại trang phục, đích thân đi ra nghênh đón, cúi chào một cách cung kính: "Chào buổi chiều, Phó tổng."
Sau lưng anh ta, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều nhanh chóng xếp thành hai hàng, đồng thanh khom người chào: "Chào buổi chiều, Phó tổng."
Phó Văn Thâm khẽ gật đầu, đặt Chung Lê xuống đất, đưa mắt nhìn xuống đôi giày cao gót mảnh mai trên chân cô.
"Chân không đau sao?"
"Đau"
Lâu rồi cô không đi giày cao gót, cô mua bao nhiêu là giày đẹp để cất ở nhà, sắp hết mùa thu rồi mà chưa có dịp mang, hôm nay khi đi ra ngoài cô đã không cưỡng lại được sự cám dõ.
Phó Văn Thâm nhìn cô một cách lạnh lùng, Chung Lê dường như nhìn thấy hai từ "đáng đời" trong mắt anh.
Cô đứng trụ bằng một chân, nhấc hờ chân trái lên, dựa vào người anh.
Vừa mới có được một bộ trang sức mà mình yêu thích, hiện tại cô dành cho Phó Văn Thâm tràn đầy tình yêu, giọng điệu cũng ngọt ngào: "Có ông xã thì không sợ đau."
Mạnh Nghênh đã cất đồ đạc xong đang vào đón cô, nghe thấy câu này liền quay người bước đi.
Phó Văn Thâm nhìn Chung Lê, ánh mắt lạnh lùng dành cho anh trong những ngày qua đều biến mất, lúc này đã hóa thành niềm vui và sự thân thiết của một người vợ khi nhìn thấy chồng.
Gô dựa vào người anh, nắm lấy tay anh và nói: “Bộ trang sức đó rất đẹp, khi về nhà em sẽ đeo cho anh xem”
Phó Văn Thâm không thể hiện nhiêu biểu cảm, chỉ nói: "Được."
Chung Lê vịn vào tay Phó Văn Thâm ngồi vào xe, cô nhớ đến người chị em tốt của mình và vẫy tay gọi Mạnh Nghênh: "Lên xe đi, tớ đưa cậu về."
Mạnh Nghênh vội vàng chạy ra xa vài mét: "Tớ tự đón xe về được rồi, tạm biệt!"
Tổng giám đốc đích thân tiễn hai người lên xe, đóng cửa lại, cung kính nói: "Phó tổng, phu nhân về cẩn thận."
Cao phu nhân đứng trước cửa tiệm bị sốc đứng hình ngay tại chỗ, lúc lâu sau mới hoàn hồn lại rồi khều Địch phu nhân bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Đó là chồng cô ấy Sao..."
Một người thì cao to đẹp trai, một người thì vô cùng xinh đẹp, đứng cùng nhau thực sự là một cặp đôi hoàn hảo.
Địch phu nhân lại một lần nữa có cảm giác thất bại chèn ép.
Cô ta luôn có thể tìm thấy cảm giác ưu việt ở trước mọi người, những người trẻ hơn cô ta thì không giàu bằng cô ta, những người giàu hơn cô ta thì không xinh đẹp bằng cô ta, và những người xinh đẹp hơn cô ta thì không hạnh phúc bằng cô ta. Cô ta thích khoe với bạn bè về chồng của mình, trẻ tuổi tài giỏi, đẹp trai, giàu có khiến nhiều người nằm mộng đều phải ghen tị với cô ta.
Vì vậy, khi gặp Chung Lê, người trẻ hơn, xinh đẹp và giàu có hơn cô ta, cô ta luôn không cam tâm, luôn muốn chứng minh rằng Chung Lê chỉ là nhân tình được nuôi trong nhà, và nhân tình thì không đủ tư cách để so sánh với cô ta.
Tuy nhiên, hôm nay cuối cùng đã chứng minh rằng Chung Lê đều hơn cô ta về mọi mặt.
Cô ta thậm chí còn không thể so sánh với Chung Lê ở bất cứ phương diện nào, cô ta hoàn toàn bị lép vế về mọi mặt, vẻ đẹp thì thua xa Chung Lê, nếu đặt chồng của cô ta trước mặt Phó Văn Thâm thì anh ta chẳng là gì cả.
Cô ta tự cho rằng sự so sánh giống như lấy trứng chọi với đá.