Chân trái của cô mặc dù chưa thể chịu được trọng lượng quá lớn, nhưng cô có thể duỗi thẳng mà không cần bất kỳ nỗ lực nào.
Người học khiêu vũ lâu năm sẽ có tư thế chuẩn và uyển chuyển hơn người bình thường, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được.
Khí chất của Chung Lê quá nổi bật, mặc dù cô thường trông giống như cá muối, nhưng khi cô thực hiện một số động tác như nhón chân, đứng bằng một chân hay thậm chí chỉ đơn giản là đứng dang rộng hai tay, cô lại giống như một con thiên nga trắng duyên dáng.
Có sao?
Chung Lê nhìn mình trong gương, cố gắng kiễng chân và xoay người bằng một chân.
Cơ thể xoay hai lần và tiếp đất nhẹ nhàng. Trong nháy mắt, cô cảm thấy một loại ung dung giãn ra, như thể đến từ bản năng của cơ thể và sự cộng. hưởng của linh hồn.
Chung Lê bất ngờ nhướng mày: "Oa~ Xem ra tôi rất có khiếu khiêu vũ." “Gô thật sự chưa từng học khiêu vũ sao?” Tina lần thứ hai hỏi vấn đề này, sau đó thở dài nói:
"Cô có điều kiện tốt như vậy, không học khiêu vũ thật đáng tiếc."
Chung Lê gợi lên một chút hứng thú, sau khi tắm xong, cô thay quần áo ở nhà và ngồi trong phòng khách, tìm kiếm các chương trình khiêu vũ trên TV và không thể ngừng lại được.
Cô thấy mình thích khiêu vũ.
Vào buổi tối, Chung Lê đã nói chuyện với Mạnh Nghiên về phát hiện này, một lúc trước, Mạnh Nghiên đang nói chuyện phiếm và phàn nàn về cô gái nhỏ trong nhóm của cô ấy đã đặt một homestay, nhưng hóa ra nó lại xa và rất khó tìm, ga trải giường thậm chí còn chưa được giặt. Sau khi nghe điều này, bỗng nhiên trầm mặc một hồi.
Tiểu Hồng luôn lén trộm xem mọi người trong 24 giờ, đã bắt đầu đề xuất các video khiêu vũ cho Chung Lê. Chung Lê nhấp vào một video vừa xem được nửa chừng thì nghe thấy Mạnh Nghiên nói: "Hãy nhảy đi bảo bối, tớ rất thích xem cậu nhảy. "
Chung Lê lơ đễnh: " cậu nói giống như đã xem tớ nhảy vậy."
"Tớ trong mộng thấy được, " Mạnh Nghênh nói, "Tớ thấy trong mộng, cậu là thiếu nữ thiên tài vũ đạo, múa rất uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, như tiên nữ hạ phàm, khuynh quốc khuynh thành.
Chung Lê cười tủm tỉm: "cậu quả nhiên rất yêu tớ."
Mạnh Nghiên khinh thường khịt mũi: "Tớ không phải khoác lác đâu. Trên đời này làm sao có ai yêu cậu hơn tớ không? Đã nhiều năm như vậy, nếu tớ cố gắng thì Phó Văn Thâm nhất định sẽ không có cơ hội đâu."
Chung Lê cảm động: "Bảo bối đợi tớ, tớ sẽ ly hôn với anh ta và đến với cậu."
“Chỉ là nói chuyện thôi mà, làm gì nghiêm túc như: vậy?” sắc mặt Mạnh Nghênh khẽ biến, lật mặt như lật sách, “Đừng tới đây, tớ có thể nuôi không nổi cậu.”
Chung Lê: "..." Nhìn tình chị em cảm động này.
Buổi sáng hôm sau, khi Chung Lê đang đọc tiểu thuyết và chậm rãi ăn sáng thì loáng thoáng trong bếp nghe thấy dì Ngô đang nói chuyện điện thoại.
Giọng điệu có vẻ là bạn của dì, hai người vẫn đang nói chuyện nấu ăn qua điện thoại, dì Ngô đang hướng dẫn đối phương cách làm nhân hoành thánh.
Chung Lê đã đọc xong hơn một nửa cuốn tiểu thuyết "trùng sinh xong ta là thế thân". Đoạn nửa đầu nữ chính báo thù rất mãn nhãn, cô xem đến mê mẩn, không ngờ về sau tên cặn bã kia tỉnh ngộ bắt đầu điên cuồng truy vợ, nữ chính lại có khuynh hướng tha thứ cho hắn.
Chung Lê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xin nhờ, tên cặn bã này có mắt không tròng làm ra không biết ra bao nhiêu chuyện mà còn muốn tha thứ sao, bị nữ phụ chơi xỏ đùa bỡn khiến nữ chính sảy thai, mù mắt sau đó nhảy lầu. Tha thứ?! Nữ chính làm ơn thanh tỉnh một chút!
Cô tức đến mức không muốn ăn sáng, liền dùng sức. bóp thìa, ước gì có thể chui vào trong sách, đánh thức nữ chính giết chết cặn bã kia xong đến thẳng đại kết cục.
Ngay khi cô không thể dừng lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói của dì Ngô trong nhà bếp đột nhiên cao hơn mười decibel: "Chị Phân? Chị Phân?”