Sau khi Phó Văn Thâm rời đi, Chung Lê nằm trên giường, càng nghĩ càng tức giận, hận không thể lập tức. chạy tới phòng Phó Văn Thâm, kéo anh xuống giường và đánh một trận.
Nhưng cô rõ ràng không thể đánh lại Phó Văn Thâm, trước đó làm sao cô lại không phát hiện kẻ đồi bại kia lại có thể trạng tốt như vậy, anh có thể nhấc cô lên chỉ bằng một tay, và có lẽ có thể ném cô ra ngoài.
Càng nghĩ càng tức giận hơn.
Cô tức giận đến không ngủ được, quay trái quay phải, nếu không đánh được Phó Văn Thâm thì khó có thể Tiêu được mối hận trong lòng.
Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, mở Alipay, Ant Farm, thuê gà con rồi coi Phó Văn Thâm như mấy. con gà con mà ra sức đánh anh một trận.
Con gà bị đánh tự chạy về nhà, Chung Lê không cho đi, lại mang nó đến và đánh lần thứ hai.
Cho đến khi con gà nhỏ bị đánh bầm dập, dùng hết quân bài chống đỡ, cô mới thấy hả giận, đặt điện thoại xuống sau đó thoải mái ngủ một giấc.
Phó Văn Thâm có lẽ đã nói gì đó với dì Ngô, sau khi Chung Lê thức dậy vào ngày hôm sau, toàn bộ bàn ăn được thay bằng những món bổ sung canxi.
Dì Ngô mua tôm tươi và làm sạch thành từng miếng, trộn với trứng sau đó rán không dầu, nấm hương xắt nhỏ. và rau mùi tàu cắt nhỏ, và mì hoành thánh với ba món. Nước dùng làm từ nước hầm xương với tôm tép khô, rong biển và tảo bẹ, vừa tươi lại thơm.
Vào buổi trưa, cô ăn súp cá diếc không xương, đậu phụ với trứng và phô mai Burrata kết hợp với cà chua bi bên trong.
Vừng nhiều canxi nhưng cô không thích lắm, dì Ngô liền học công thức ở đâu đó về nấu latte sữa đặc mè đen cho cô uống.
Ngay khi Chung Lê vừa thức dậy sau một giấc ngủ trưa, dì Ngô đã nói cô xuống nhà đi dạo, nói rằng tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời sẽ giúp hấp thụ canxi.
Chung Lê lười biếng không muốn ra ngoài nắng, dì Ngô liền căn nhẵn nói cô nghe trong mười phút.
Chung Lê như bị niệm trú mà chóng mặt, có lẽ là do. cô vừa mới ngủ dậy và đầu óc không minh mẫn nên không để ý mà đáp ứng dì Ngô, đi ra ngoài đi dạo vào thời điểm mặt trời mạnh nhất trong ngày.
Như thường lệ, cô muốn ngồi trên chiếc xe lăn màu hồng tình yêu của mình, dì Ngô lại bắt đầu lẩm bẩm: "Cô cần phải di chuyển nhiều hơn để hồi phục nhanh hơn. Cô bình thường lười biếng, ở nhà cũng ngồi xe lăn, chân không di chuyển nhiều. Làm sao mới có thể lại tốt đây...
Chung Lê: 'Được rồi, tôi sẽ đi xuống và đi bộ 10.000 bước."
Trên thực tế, mới đi chưa được năm mươi bước, còn chưa rời khỏi phạm vi tòa nhà số 12, đại tiểu thư đã bắt đầu kêu mệt.
Cô di chuyển chậm chạp như một con rùa, làm Tina mất thời gian tập phục hồi chức năng cho cô, nên vì cô cũng không đi được quá 300 bước nên dì Ngô phải để cô về nhà.
Tina nói, cô bị chuột rút có lẽ là do cơ bắp bị căng và mệt mỏi quá mức khi tập thể dục vào ban ngày, nên thường về đêm sẽ có tình trạng chuột rút xảy ra.
Để ngăn điều này xảy ra, cô ấy giúp Chung Lê kéo. giãn và xoa bóp chân mỗi ngày sau khi tập luyện để thư giãn cơ bắp.
Đôi khi cô sẽ mời Tina ở lại ăn tối, cô cảm thấy mình và Tina rất hợp nhau, cô rất thích tính cách thẳng thắn này.
Một hôm, khi cô đang tập giãn cơ, Tina đột nhiên hỏi cô: "Cô đã bao giờ học khiêu vũ chưa?”
"Không có." Chung Lê không chút do dự nói, "Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi rất nghèo, không thể trang trải chi phí cho lớp học năng khiếu như vậy."
"Thật sao? Tôi còn nghĩ cô lớn lên trong gia đình khá giả, một chút cũng nhìn không ra." Tina rất kinh ngạc, "Thân hình của cô thật đẹp, tính dẻo dai cũng đặc biệt tốt, giống như cô có một nền tảng khiêu vũ cơ bản."
Chung Lê có đôi tay dài và đôi chân dài, có vẻ như là có tố chất tốt để khiêu vũ, độ dẻo dai cũng rất tốt, đặc biệt là phần eo, khi Tina giúp cô duỗi người, đôi khi có thể thấy cô có thể dễ dàng thực hiện các động tác yoga khó.