**********
Dịch: Đỗ
***
6 giờ sáng, Nguyễn Chiêm đã bị dựng dậy khỏi giường.
Hàng ngày, vào tầm này, anh chỉ vừa mới dọn dẹp xong quán bar và chợp mắt được một lúc. Thế nên, anh cởi trần, mặc độc cái quần jean và đi chân không xuống lầu mở cửa. Anh biết đó là Vạn Lí - người bạn thân duy nhất của mình, nhưng lại không ngờ anh ta còn dẫn theo Nhạc Tiểu Hạ chỉ mặc bộ đồ ngủ trên người.
“Đưa cô ấy vào trong trước cái đã, tôi đi trả tiền xe.” Vạn Lí dứt khoát đẩy luôn Tiểu Hạ vào trước ngực Nguyễn Chiêm. Bấy giờ, Nguyễn Chiêm mới phát hiện ra cô luật sư đang im thin thít này hoàn toàn không đứng nổi nếu không có người đỡ.
Anh không khỏi cảm thấy vô cùng chán nản, biết ngay phiền phức đã tìm đến tận cửa. Xem ra, anh không trốn được rồi.
"Cậu còn đứng đó làm gì? Không thấy cô ấy sắp ngất đến nơi à? Lên lầu, lên lầu đi!" Vạn Lí khóa cửa lại, rồi nói với Nguyễn Chiêm và Tiểu Hạ đang đứng cạnh quầy bar với giọng điệu tự nhiên như không, khiến người ta còn lầm tưởng đây là nhà của anh ta.
Nguyễn Chiêm chẳng nói chẳng rằng. Tuy anh thầm căm tức đến nghiến răng, nhưng vẫn làm theo lời Vạn Lí. Trên tầng hai, ngoài hai căn phòng riêng biệt vẫn dùng làm nhà kho ra, cầu thang lại khá dốc, báo hại Nguyễn Chiêm gần như phải nửa ôm nửa đỡ mới đưa được Tiểu Hạ đi lên an toàn. Sau đó, anh ôm thái độ mặc kệ, đứng nhìn Vạn Lí bận rộn một cách ‘quen tay hay việc’. Cuối cùng, ấy vậy mà anh ta lại để Tiểu Hạ ngủ trên giường của anh.
"Chúng ta cần phải nói chuyện." Nguyễn Chiêm không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh đi tới, vươn tay vẽ mấy chữ vào giữa hai đầu lông mày của Tiểu Hạ đang hết sức kinh ngạc.
Nằm trên chiếc giường hãy còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ vốn dĩ đã cảm thấy rất an toàn. Bây giờ, anh viết viết vẽ vẽ lên trán cô, cô chỉ có cảm giác ngưa ngứa, rồi bất ngờ rơi vào hôn mê.
"Tôi như đang ép mua ép bán vậy." Vạn Lí cười gượng
"Hiểu rõ bản thân đấy. Cậu đã luyện tập diễn vai người quen, không biết lẽ phải trái đến mức thuần thục rồi, lại còn thất hứa nữa chứ."
"Tôi xin lỗi." Vạn Lí chân thành xin lỗi Nguyễn Chiêm, "Có điều, nếu cho tôi lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy."
"Ồ?"
"Tôi cũng là bất đắc dĩ."
"Ồ?"
"Tại sao cậu lại dửng dưng với mọi thứ thế? Đây là lời cô ấy đã nói." Vạn Lí chỉ vào Tiểu Hạ đang ngủ mê mệt.
"Ồ?"
“Đừng ‘ồ, ồ” nữa, có ma quỷ muốn làm hại người khác thật đấy, cậu nhất định phải giúp tôi!”
"Tôi không nhìn ra được tại sao tôi 'nhất định phải' giúp cậu?"
"Xem như tôi cầu xin cậu đấy! Chúng ta là bạn đã nhiều năm, A Chiêm à, cậu thật sự sẽ không bỏ mặc tôi đúng không?"
"Cầu xin tôi?" Nguyễn Chiêm kéo dài giọng một cách đầy thâm ý.
"Cậu đừng hiểu lầm." Vạn Lí biết Nguyễn Chiêm đang nghĩ gì, bèn giải thích: "Tôi thừa nhận, tôi có tình cảm trên mức tình bạn bình thường với cô ấy. Nhưng hoàn toàn chưa đến mức độ 'tình yêu'. Cô ấy..." Vạn Lí nhìn khuôn mặt đang say giấc của Tiểu Hạ, lòng nhói lên một thoáng xót xa, "rất giống Na Na."
Nguyễn Chiêm hơi sửng sốt: "Na Na đã chết được mười năm, cậu đây là ôm tâm lý đền bù. Vô ích thôi. Vả lại, cô gái này trông chẳng giống Na Na tí nào, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi."
"Tính cô ấy giống Na Na, hoàn cảnh hiện giờ cũng tương tự. Vì thế, tôi không muốn phạm sai lầm một lần nữa."
"Đừng có lừa tôi! Cô gái này làm việc thì nóng vội, đi nhờ vả người khác mà còn sĩ diện, lại nhạy cảm và tùy hứng. Cô ấy giống Na Na ở điểm nào? Ba phải hay là nhát gan?"
Vạn Lí không nhịn nổi cười trước những lời nói Nguyễn Chiêm: "Cậu và cô ấy, phải nói hai người đúng thật là tri âm. Chỉ mới gặp mặt mà đã phân tích cặn kẽ khuyết điểm của đối phương. Mỗi tội, tiếc là không nhìn ra được ưu điểm của nhau. Đừng nói điều này nữa! Tôi thật sự cảm thấy hai người như cặp đôi oan gia ấy."
"Tên khốn lật lọng nhà cậu còn có mặt mũi mà cười cơ đấy!"
Thấy Nguyễn Chiêm mở miệng nói ra những lời sỗ sàng', còn mất kiểm soát cảm xúc, Vạn Lí liền biết lập trường của người bạn nối khố của anh ta đã buông lỏng, vội tranh thủ nắm lấy cơ hội, "Được rồi, được rồi, cho cậu mắng tôi thoải mái. Cậu sẽ không ‘thấy chết mà không cứu’ thật chứ, A Chiêm?"
"Cậu còn biết làm gì khác, ngoài mang phiền toái đến cho thằng này không?" Nguyễn Chiếm mắng Vạn Lí. Vẻ bình tĩnh và nho nhã ngày thường vẫn dày công giữ gìn đã sụp đổ hoàn toàn, anh nói tiếp: "Cậu biết rõ tôi không muốn sử dụng khả năng đó mà cậu vẫn để lộ với người ngoài. Biết rõ tôi không bao giờ cho phụ nữ đến đây mà cậu lại để cô ấy đường hoàng chiếm giường của tôi. Trên đời này còn có bạn bè như cậu sao?"
"Tại tôi hết, được chưa? Thế… thế cậu có chịu giúp không?"
"Tôi không chịu giúp thì cậu sẽ buông tha cho tôi chắc?" Cuối cùng, Nguyễn Chiêm cam chịu số phận, "Nhưng phải nói thẳng trước nhé, tôi chỉ giúp cậu, chứ không giúp cô ấy."
"Ý cậu là gì?"
"Ý tôi là tôi nể mặt cậu nên giúp cô ấy một lần. Nếu cô ấy còn dây vào những thứ quái quỷ khác nữa thì không liên quan gì đến tôi đâu đấy."
"Được, được!" Vạn Lí đồng ý. Ai rỗi hơi mà cứ trêu vào những thứ tà ma bẩn thỉu.
"Bây giờ, trước hết cậu nói cho tôi nghe xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao lại thảm hại thế này?
Dẫu không hề muốn, nhưng dù sao cũng đã chẳng còn chỗ để ngủ, Nguyễn Chiêm buộc lòng phải hỏi thăm tình hình trước, có thế nào cũng phải biết mình sẽ đối phó với cái gì đã.
Câu hỏi của anh khiến Vạn Lí bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Điều này cũng khiến Nguyễn Chiêm nhận ra vấn đề không hề đơn giản. Vạn Lí đã hai lần cùng anh vào sinh ra tử, nên không phải là người chỉ thấy chút hiện tượng kỳ quái mà đã làm quá lên.
"Tôi không biết Tiểu Hạ đã trải qua chuyện gì vào đêm qua. Sáng nay, lúc chúng tôi bắt taxi tới đây, cô ấy cũng không nói gì với tôi. Tôi chỉ biết tối qua tôi đã bị "ma đưa"*, nó muốn ngăn cách tôi và Tiểu Hạ. Không những thế, chúng tôi còn gặp chuyện lạ ở bệnh viện trước đó."
*Nguyên văn là ‘quỷ đả tường’. Trong quan niệm dân gian ta, hiện tượng đi mãi không thấy lối ra giống như vậy được gọi là ‘quỷ dẫn đường, ma đưa lối’.
Vạn Lí kể lại chi tiết cho Nguyễn Chiêm nghe về những cơn ác mộng của Tiểu Hạ và hai vụ án giết người, rồi kể về những chuyện xảy ra trong nhà cô.
"Hơn 10 giờ tối, khi tôi đánh thức cô ấy dậy uống thuốc thì vẫn bình thường. Sau đó, tôi ngủ trên sô pha trong phòng khách. Tầm khoảng 1 giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng cô ấy gọi tôi rất to, gào khản cả giọng. Tiếng hét to như vậy chắc chắn sẽ vang rất xa vào buổi đêm. Nhưng lạ ở chỗ, không một hàng xóm nào nghe thấy. Lúc ấy, tôi cuống quá. Ngặt nỗi, làm thế nào cũng không tìm được cửa phòng của cô ấy ở đâu. Về sau, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, như thể tôi đang ở trong khoảng chân không vậy. Tôi đã dùng cách niệm chú Thanh Minh mà cậu dạy, rồi đẩy tất cả những thứ chạm vào có cảm giác về một hướng. Kết quả chỉ có thể chạy từ phòng khách ra cửa, tuyệt nhiên không tìm được cửa phòng của Tiểu Hạ. Ngay cả điện thoại cũng không gọi được. Rạng sáng, lúc tôi phá cửa phòng xông vào thì cô ấy ngất xỉu không biết đã được bao lâu rồi. Phải nói rõ là cửa bị khóa trái từ bên trong, mà Tiểu Hạ sẽ không làm như thế."
Nguyễn Chiêm phớt lờ Vạn Lí, nhẹ nhàng cầm mặt dây đeo bằng ngọc trên cổ Tiểu Hạ lên, "Tôi dám chắc thứ đó muốn xâm hại cô ấy, ít nhất là muốn bám vào người cô ấy. Nhưng tại sao cô ấy lại không việc gì nhỉ?"
Anh cúi xuống ngắm nghía kỹ tấm bùa hộ mệnh hình Địa Tạng Vương Bồ Tát, "Cậu biết cô ấy có được bảo vật này từ đâu không?"
Vạn Lí ngẫm một chốc mới trả lời: "Tôi nghe cô ấy kể là có một lần khi đi du lịch ở Vu Hồ, tỉnh An Huy, một nhà sư già đã nói rằng cô ấy có duyên với nhà Phật, có huệ căn, nên đã tặng nó cho cô ấy. Cô ấy không thích đeo mấy thứ trên cổ nên đã tặng cho bà nội, vì bà cụ là một Phật tử rất tín Phật. Bà đã qua đời vào 3 năm trước. Có lẽ, cô ấy nhớ bà cụ quá nên bắt đầu đeo nó, chưa bao giờ tháo ra."
"Hóa ra là thế." Nguyễn Chiêm để miếng ngọc Quan m lại, "Cậu biết chùa Quảng Tế, Tiểu Cửu Hoa* ở Vu Hồ không? Đó chính là nơi thờ Địa Tạng Vương Bồ Tát. Đây có lẽ là của một người đắc đạo tặng cho cô ấy, thiêng lắm. Ngoài ra, nó còn có niệm lực* rất mạnh. Tôi nghĩ bà của cô ắt hẳn rất yêu quý cháu gái của mình. Tâm nguyện cực kỳ chân thành và tha thiết đó đã biến thành sức bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ, thực sự rất hiếm có. Giờ xem như tôi đã hiểu vì sao cô ấy lại gặp phải những chuyện như thế, và tại sao ngọn lửa dương khí của cô ấy lại yếu nhưng không tắt."
*Chùa Quảng Tế được xây dựng những năm 894 - 898 vào thời Càn Ninh, nhà Đường, nằm trên sườn Tây Nam của núi Giả Sơn. Trước kia, tất cả những ai đi lên núi Cửu Hoa đều cúi xin ấn vàng để mọi sự được thuận lợi của Địa Tạng ở chùa (Hình thức xin ấn này giống như hình thức xin ấn đền Trần ở VN). Vì vậy, Chùa Quảng Tế còn được gọi là "Tiểu Cửu Hoa". Nơi đây là thành địa Phật Giáo, xưa nay nhang khói rất vượng.
*Ngũ lực của nhà Phật gồm: Tín lực, Tinh tiến lực, Niệm lực, Định lực, Huệ lực. Có thể hiểu Niệm lực là sức mạnh của tư tưởng.
"Nghĩa là cô ấy sẽ không sao, đúng không?"
"Tàm tạm! Cậu phải biết là âm khí quá nặng sẽ làm ô uế thứ vật báu này, giống như không khí bị ô nhiễm sẽ gây hại cho cơ thể con người vậy."
"Không thể nói cho cô ấy biết điều đó được, kẻo cô ấy sẽ chẳng kiêng kỵ gì hết."
"Việc đó chả can hệ đến tôi." Nguyễn Chiêm vừa nói vừa vẽ một lá bùa lên giữa hai đầu lông mày của Tiểu Hạ, để cô từ từ tỉnh lại. Tiếp theo, khi cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, anh bắt đầu hỏi cô về chuyện đã xảy ra vào đêm qua. Anh hỏi cặn kẽ đến mức khiến Tiểu Hạ cho rằng nếu anh mà học ngành luật thì sẽ là luật sư khôn khéo nhất.
"Nó bảo cô là người thứ sáu à?" Nguyễn Chiêm hỏi Tiểu Hạ.
"Vâng." Cảnh tượng ấy khiến cô nghĩ lại mà hãy còn khiếp sợ, "Có phải là bởi vì vụ án của tôi không?"
"Để xem đã!" Tuy việc này dường như có liên quan đến vụ án giết cả nhà của Lí Cảnh Minh, nhưng đây không phải là sự giao tiếp với con người. Do đó, không thể suy nghĩ theo lối thông thường được.
"Anh chịu giúp tôi ư?"
"Tôi là giúp cậu ta. Song, tôi hi vọng về sau cô đừng nói ra chuyện này, coi như là thù lao mà tôi yêu cầu đi, được chứ?"
"Có cần cô ấy phải thề không?" Vạn Lí xen ngang.
"Khỏi! Chẳng phải có người đã thề mà vẫn bán đứng tôi sao?"
"Anh yên tâm, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không nói ra đâu. Anh tin cũng được, không tin cũng được." Tiểu Hạ rất muốn cảm ơn Nguyễn Chiêm. Tuy nhiên, thái độ lạnh nhạt và miễn cưỡng của anh đã tổn thương lòng tự trọng của cô, khiến cô không khỏi có phần tức giận.