**********
Dịch: Đỗ
***
Buổi sáng, sau khi nhiệt độ cơ thể đã ổn định, Tiểu Hạ nhất quyết về nhà ngay lập tức. Bởi lẽ, cơn ác mộng kinh khủng quá chân thực, việc tránh xa bệnh viện khiến cô cảm thấy tương đối an toàn. Tuy nhiên, khi họ đang thu dọn đồ thì người nhà của bệnh nhân nằm giường bên cạnh chạy vào, thông báo một tin giật gân vừa mới nghe được.
"Khu chăm sóc đặc biệt ở tòa nhà phía Đông xảy ra án mạng rồi." Chị ta vừa khiếp sợ vừa hớn hở nói rất to.
Chiếc túi xách bằng da của Tiểu Hạ rơi ‘bộp’ xuống đất, mặt cô liền tái nhợt. Vạn Lí ngạc nhiên liếc nhìn cô rồi nhặt cái túi và mấy món đồ vương vãi trên sàn lên, sau đó tiện tay bỏ luôn cả số thuốc mà bác sĩ đã kê đơn, bao gồm cả lọ thuốc trên tủ đầu giường vào trong túi.
"Em đừng sợ, tòa nhà phía Đông cách nơi này phải mười phút đi bộ cơ!" Người nhà bệnh nhân kia vỗ nhẹ lên khuôn mặt mang vẻ không thể tin được của Tiểu Hạ, còn cất giọng xoa dịu xen lẫn một thoáng chế giễu, "Trông em nhát như cáy kìa, chỉ nghe thôi mà đã sợ thành thế này, nếu em đến tận nơi để xem giống chị thì hãi cực kỳ. Có điều, nom bạn trai em tốt với em thế kia, ví thử có chuyện, anh ta chắc chắn sẽ bảo vệ em..."
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Hạ nóng lòng muốn nghe sự thực, vội ngắt lời chị ta, kẻo không biết chị ta lại nói đến tận đẩu tận đâu.
Chị ta chen vào ngồi bên mép giường với Tiểu Hạ, nhỏ giọng nói với vẻ đắc ý: "Chị là người đầu tiên biết được tin tức này đấy. Chả là, chị có người bạn học cùng có cô em gái làm y tá của khu chăm sóc đặc biệt. Vừa khéo tối qua cô ấy trực ca đêm, nên sáng sớm hôm nay, chị định nhân tiện cô ấy vẫn chưa tan làm thì đi thăm cô ấy một lát. Kết quả đúng lúc trông thấy rất đông cảnh sát đến hiện trường. Chỗ này của chúng ta hơi xa nên không nghe rõ tiếng còi cảnh sát, chứ bên đó nhốn nháo hết cả lên."
Vạn Lí lấy làm lạ khi chị ta dùng từ "nhốn nháo" để miêu tả một vụ giết người man rợ. Song, anh không thể xen lời, chỉ thấy sắc mặt Tiểu Hạ càng thêm trắng bệch hơn, gần như là cắt không còn giọt máu.
"Bên chỗ cô em gái của bạn chị là khu chăm sóc đặc biệt, không cho phép người nhà bệnh nhân ngủ lại trông bệnh nhân. Y tá bên đó đều rất chuyên nghiệp. Tối qua, ban đầu có năm y tá và một bác sĩ trực ban. Trước lúc nửa đêm, mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng về sau chẳng biết làm sao mà cô ấy và bốn người khác ngủ say như chết, hoàn toàn không hay biết đã xảy ra chuyện gì. Cô y tá còn lại mất tích đêm, cuối cùng đã được tìm thấy trong phòng uống nước của bọn họ."
"Phòng uống nước!" Tiểu Hạ kinh ngạc kêu lên.
"Ừ, phòng uống nước. Phải biết là bình thường bọn họ sẽ không như vậy, nhất định là đã bị thứ gì đó mê hoặc. Nếu nói tại sao mấy thứ tà ma cứ tìm đến cô y tá xui xẻo kia, có lẽ là bởi vì trên người cô ta có mùi máu. Nghe đâu, tối qua cô ta bất cẩn bị xước sống mũi, còn bực bội vì xém chút đã bị phá tướng."
Bị thương trên sống mũi? Cô y tá trong giấc mơ của Tiểu Hạ cũng có vết thương trên sống mũi.
"Chuyện khủng khiếp còn ở phía sau cơ!" Chị ta nói lấp lửng và rất hài lòng vì đã tạo thành hiệu quả khiếp sợ đối với Tiểu Hạ, "Nghe kể là lúc tìm được cô ấy, đầu cô ấy đã bị cắt lìa, thân người thì nằm sấp trên sàn, nhưng mặt vẫn ngửa lên trời, còn đang cười nữa chứ. Máu me lênh láng khắp nền nhà, kinh dị lắm. Y tá phát hiện ra cô ấy đã sợ đến nỗi ngất xỉu ngay tại chỗ." Nói đoạn, chị ta ghé sát vào Tiểu Hạ, nói nhỏ hơn: "Em không được nói ra ngoài những điều sau đây nhé! Cô em gái của bạn chị bị yêu cầu phải giữ kín miệng đấy. Cô ấy kể là sau khi bọn họ báo cảnh sát thì phát hiện một bệnh nhân của phòng chăm sóc đặc biệt có khả năng chính là hung thủ giết người. Bởi vì cậu ta nằm trên giường bệnh, cả người đầy máu, tay vẫn còn cầm con dao đã cắt cái đầu cô y tá. Mỗi tội, nghe nói cậu ta là người thực vật, vốn dĩ không thể cử động. Hơn nữa, bác sĩ cũng hoàn toàn không phát hiện ra cậu ta có dấu hiệu tỉnh lại, tuyệt nhiên không thể là giả vờ được. Em bảo thế có lạ không, chắc chắn là bị ma ám rồi. Bằng không thì giải thích thế nào? Nếu không thì cảnh sát đã chẳng ra lệnh không được để lộ ra ngoài. Chuyện này chỉ có em biết nữa thôi đấy, đừng nói với ai nhé. Chao ôi, đúng thật là nghiệp chướng. Cô y tá kia mới có 23 tuổi đầu, trẻ trung xinh xắn, còn là y tá gương mẫu! Chính là người đầu tiên đứng bên phải hàng thứ ba trong bảng vàng vinh danh ở sảnh lớn đấy. Với cả, bệnh nhân bị ma ám chính là con trai của tên sát nhân giết cả nhà mấy hôm trước. Em bảo có kỳ quái không cơ chứ! Này, em đi đâu thế?"
Tiểu Hạ phớt lờ chị ta, không nói lời nào mà chạy ra ngoài.
"Xin lỗi chị, chắc là cô ấy sợ quá." Vạn Lí giải thích bừa một câu rồi cầm túi đồ đã thu dọn xong, đuổi theo Tiểu Hạ.
Khi anh ta tìm thấy cô trong sảnh lớn của bệnh viện thì phát hiện ra cô đang nhìn chằm chằm vào bảng vinh danh, trông như sắp ngất đến nơi.
"Cô sao vậy?" Vạn Lí lo lắng hỏi.
"Anh có tin không?" Tiểu Hạ cười chua chát: "Đó không phải là ác mộng, đêm qua tôi chính là nhân chứng."
Tiểu Hạ gần như chạy trốn về nhà. Vạn Lí rất nghĩa khí, luôn ở bên cạnh cô. Trên đường đi, cô kể cho anh ta nghe đầu đuôi tất cả mọi chuyện mà cô đã gặp phải đêm qua. Hơn nữa, còn có vết bầm tím bỗng dưng xuất hiện trên cổ chân Tiểu Hạ để chứng minh cho những lời cô nói.
“Xem ra, chúng ta phải ở cùng nhau mấy ngày, tôi đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi.” Vạn Lí nói đùa, cố gắng truyền tải cho Tiểu Hạ những thông tin thoải mái: "Nhưng tôi phải về phòng khám và về nhà một chuyến để lấy ít đồ trước cái đã. Tôi cũng xin nghỉ giùm cô luôn nhé! Tuyệt quá, tòa nhà lại sắp đồn thổi về chuyện tình của hai chúng ta rồi."
"Cứ để mặc cho họ đồn đi!"
"Cô không sợ ảnh hưởng đến việc tìm bạn trai à? Nói không phải chém gió chứ, người có điều kiện tốt như tôi hiếm lắm, những người đàn ông khác sẽ thấy tự ti đấy. Chắc chắn sẽ cản trở con đường tình của cô cho mà xem."
"Anh yên tâm, tôi đã quan sát cánh nam giới của cả tòa nhà n lần rồi, tôi không có hứng thú, nhé!" Sao Tiểu Hạ lại không biết Vạn Lí đang trấn an cô, cho nên cô cũng pha trò.
"Anh chàng làm quảng cáo ở tầng hai mươi mốt thì thế nào?"
"Anh ta ẻo lả bỏ xừ."
"Cô nói thế thì tôi yên tâm rồi. Vậy tôi đi đã nhé, muộn nhất là buổi trưa tôi sẽ quay lại. Ban ngày ban mặt, cô ở một mình cũng không cần phải sợ."
"Tôi biết rồi, lắm lời! À phải, tiện thể anh giúp tôi cầm hồ sơ về nhé. Tôi muốn xem lại một chút." Thật ra, trong lòng cô vẫn thấy rờn rợn, nhưng cô buộc bản thân đừng dựa dẫm quá nhiều vào người khác. Về phần hồ sơ, cô rất muốn nghiên cứu tiếp. Cô phải làm rõ chuyện mình bị những thứ ma quỷ đeo đám, có thật sự liên quan đến vụ án này hay không?
Sau khi Vạn Lí rời đi, Tiểu Hạ cảm thấy cả căn phòng ngập tràn không khí âm u lạnh lẽo. Song, cô vẫn leo lên giường đánh một giấc. Cô nghĩ đó chỉ là tác dụng tâm lý. Bầu trời quang đãng đã cho cô can đảm. Sự giày vò của cơn sốt đã làm ý chí cô kiệt quệ, khiến cô không còn hơi sức để cảm nhận những thứ khác. Nhưng lạ thay, giấc ngủ này cực kỳ yên bình, không gặp bất cứ cơn ác mộng nào.
Lúc Vạn Lí vội vã trở lại thì bắt gặp cảnh Tiểu Hạ đang ngủ khò khò. Ngay cả việc cách bốn tiếng đồng hồ lại uống thuốc một lần, cô cũng uống xong là lăn ra ngủ tiếp. Sau khi chắc chắn Tiểu Hạ không mơ thấy ác mộng và nhiệt độ cơ thể của cô vẫn bình thường, anh ta đi ra ngoài phòng khách đọc tài liệu của mình, quyết định không đánh thức cô. Chuyện đi gặp Nguyễn Chiêm, cứ để mai hẵng nói.
Lúc không ai để ý, một lọ thuốc chui ra khỏi túi xách của Tiểu Hạ, rồi nhảy lên bệ cửa sổ trong phòng.
Tiểu Hạ ngủ thẳng một mạch đến nửa đêm. Sau đó, cô bỗng choàng tỉnh giấc. Căn phòng im ắng, chỉ có ngọn đèn ở đầu giường tỏa ánh sáng vàng nhạt. Dạ dày Tiểu Hạ quặn đau, nhắc nhở cô gần như đã hai ngày nay chưa ăn gì.
"Vạn Lí!" Cô khẽ gọi, nhưng không thấy ai trả lời. Cô lại gọi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Tiểu Hạ đoán có lẽ Vạn Lí đang ngủ trong phòng khách. Thế là, cô định xuống giường để xem anh ta có đang đeo tai nghe hay không. Tuy nhiên, cô vừa cử động thì nhận ra mình không thể nhúc nhích được.
Trên giường toàn là những bàn tay, những bàn tay lạnh băng, đang đè chặt cô lại.
"Vạn Lí!" Cô hét to và ra sức giãy giụa theo bản năng, nhưng lại không hề có hiệu quả.
"Đây là mơ, chắc chắn là mơ, là một cơn ác mộng khác thôi! Mau tỉnh lại đi! Phải tỉnh lại đi nào!" Tiểu Hạ lẩm nhẩm thầm, toàn thân vã mồ hôi lạnh. Cảm giác ớn lạnh từ tứ chi dần dần ngấm vào lồng ngực, khiến cơ thể cô từ từ cứng đờ đến độ không nghe theo sai bảo, hình như thần chết sắp đến đây. Nhưng đúng vào lúc này, có một luồng ấm áp đột nhiên dâng lên trong lồng ngực cô, đẩy lùi sự âm u lạnh lẽo. Tiểu Hạ cũng nhân cơ hội mà vùng thoát ra.
"Vạn Lí! Vạn Lí! Anh có ở đó không? Anh trả lời tôi một tiếng đi!" Cô nhảy xuống giường, vừa đập mạnh vào cánh cửa không mở ra được, vừa hét khản cả cổ. Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ có sự im lặng và tiếng cười hì hì từ sau lưng.
Tiểu Hạ cả kinh quay người lại, nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đang chảy dọc xuống khung cửa sổ bằng kính không treo rèm, giống như trời đang đổ mưa. Cô biết đó là máu, nhưng không biết nó từ đâu ra. Mà, trên chiếc giường cô vừa nằm ngủ, có năm người đang ngồi thành hàng. À không, là năm con ma.
Con ma thứ nhất đang ôm cái đầu của mình; con ma thứ hai có cái đầu vẫn chưa đứt lìa đang treo lủng lẳng trên cổ; con ma thứ ba chỉ có phần thân, cái đầu của nó đã lăn đến giữa phòng. Cái đầu của con ma thứ tư đang quay quanh cổ. Đầu và thân của con ma thứ năm xoay thành 180 độ. Đây chính tình trạng bi thảm lúc chết của gia đình Lí Cảnh Minh và cô y tá trong phòng uống nước.
Bọn chúng đều bất động, nhưng đang liên tục nói gì đó. Có điều, đây chắc chắn không phải là tiếng người. Sự ồn ào nhốn nháo kích thích giác quan của Tiểu Hạ. Còn giọng nói càng lúc càng to, to đến mức có thể khiến cô nghe rõ mồn một.
"Một, hai, ba, bốn, năm..." Bọn chúng lại có thể đang lần lượt báo cáo số thứ tự, không hề ngừng nghỉ.
Sau đó, có thứ gì đó chậm rãi bò ra từ phía sau giường. Đến khi nó đứng thẳng lên, Tiểu Hạ hãi hùng phát hiện ra nó thế mà lại là một Tiểu Hạ khác. Tiểu Hạ này có vẻ mặt đờ đẫn, người đầy máu me, cái đầu đung đưa trên cổ, phải liên tục đỡ lấy.
Nó di chuyển tới trước mặt Tiểu Hạ, chỉ tay vào cô, "Cô là kẻ thứ sáu!" Giọng nói từ địa ngục tuyên bố.
Mặc dù thần kinh của Tiểu Hạ rất vững, nhưng cô lập tức ngã xuống sàn nhà, ngất lịm.
Ai nói không có cảm giác là bất hạnh. Lúc này, cô đã được bóng tối vô tận bảo vệ, không nhìn thấy những con ma kia biến hóa đủ kiểu, hòng nhảy bổ vào cơ thể cô. Nhưng chúng luôn bị ánh sáng dìu dịu trước ngực cô chặn lại. Mãi đến khi ánh bình minh le lói chiếu vào người Tiểu Hạ, có tiếng phá cửa dội vào trong tai cô.
"Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, cô không sao chứ? Mau trả lời tôi đi!" Vạn Lí đỡ cô gái đang nằm bên cạnh cánh cửa dậy.
Trời ơi! Tại sao đêm qua khi cô ra sức gọi anh ta thì anh ta không thưa? Gã này luôn không thấy mặt khi cần, chuyên môn đợi đến phút cuối mới xuất hiện để thu dọn tàn cục, có thể so với cảnh sát được rồi.
"Cô nói một câu cho tôi nghe xem nào, đừng làm tôi sợ!"
"Tôi còn sống không?"
"Nguyên vẹn."
"Tại sao đêm qua anh không vào phòng tôi?"
"Tôi không vào được?"
"Anh đưa tôi đi ngay đi! Tôi không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa!"