**********
Dịch: Đỗ
***
Buổi tối, Vạn Lí gọi điện thoại tới.
“Hồi chiều tôi về phòng khám nhưng không tìm thấy cô, lại sợ cô đang bận với vụ án nên không dám gọi điện cho cô.” Anh ta nói, “Hôm nay thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
“Sao ỉu xìu vậy? Đêm qua cô lại ngủ không ngon giấc à?”
“Vâng,” Thật ra, Tiểu Hạ vẫn bơ phờ suốt những ngày qua. Nhưng vì sợ lại gặp ác mộng, nên ngày nào cô cũng cảm thấy rầu ruột với việc lên giường đi ngủ. Hiện tại, cô đang cân nhắc xem, hay là dứt khoát đừng ngủ nữa.
“Cô đi tìm Nguyễn Chiêm chưa?” Vạn Lí thử dò hỏi, “Cô không quên anh bạn đó của tôi có khả năng ngoại cảm đấy chứ?”
“Anh có bạn bè có khả năng ngoại cảm nào thế hả? Tôi lại chỉ gặp mỗi người bạn rất thiếu đòn của anh thôi.” Vừa nhắc đến Nguyễn Chiêm, có ngọn lửa không tên chẳng biết từ đâu liền bùng lên, Tiểu Hạ lập từ chuyển từ trạng thái lừ đừ sang gần như nổi đóa.
“Xem ra, cô đã đi tìm hắn.”
“Hai lần rồi!”
“Tức là hắn không đồng ý giúp cô?”
“Anh biết rõ kết quả còn bảo tôi đi? Anh cố ý làm tôi khó xử phải không?”
“Này, cô nói cho có lý lẽ tí chứ! Tôi đã nói trước là hắn rất sợ phiền phức, nên nhiều khả năng là sẽ không đồng ý. Phải cái, tôi không ngờ cô lại tức giận. Hắn luôn được tiếng tốt trong lòng cánh phụ nữ mà.”
“Đó là những người phụ nữ không có mắt, còn tôi thì có. Thật ra, tôi đây là nhờ người ta giúp đỡ, người ta giúp là ở cái tình, không giúp là quyền của họ, chứ không hẳn là nể mặt anh. Tôi có gì để giận, để phàn nàn đâu. Người ta lại chẳng có nghĩa vụ nhất thiết phải giúp tôi. Phải cái, tôi chỉ bực ở bộ dạng anh ta. Ngoài mặt thì cười rõ dễ nhìn và thân thiện, nhưng thực tế là từ chối hết thảy, dửng dưng với mọi thứ. Xem ra, hoàng tử cưỡi ngựa trắng dịu dàng thực chất lại là phù thủy độc ác. Vô tình, vô lương tâm, không có tấm lòng nhân ái.” Tiểu Hạ bực không thể tả. Mặc dù cô biết khi cầu cạnh người khác thì phải hạ mình, và cũng không biết trước được kết quả. Song, vừa nhớ đến bản mặt của Nguyễn Chiêm thì chẳng biết vì sao, cô lại giận không để đâu cho hết.
“Giận dữ chút cũng tốt, giận dữ chút cũng tốt, có thể ‘đổ vạ’ cho những cảm xúc xấu khác.”
“Vạn Lí!”
“Được rồi, được rồi! Cô đừng giận nữa, ngày mai… À, không được, ngày mai tôi rất bận. Ngày kia đi, ngày kia tôi sẽ cùng cô đi gặp hắn. Thằng khỉ này không nể mặt tôi, cũng không nhìn xem người nhờ hắn là ai. Luật sư Nhạc nhờ hắn giúp chút chuyện nhỏ, đấy chẳng phải là đang coi trọng hắn sao!”
“Tôi không đi!”
“Sao lại không đi. Hắn càng sợ phiền phức thì cứ làm phiền chết hắn đi! Sau đó sử dụng triệt để luôn!” Vạn Lí nói theo giọng điệu của Tiểu Hạ. Anh ta biết tính cô rất trẻ con khi nổi cáu. Thay vì dỗ dành cô, chi bằng khơi gợi ý muốn trả thù và lòng hiếu thắng của cô. Anh ta vẫn không nắm chắc những cơn ác mộng bất tận gần đây của Tiểu Hạ là vấn đề về tâm lý hay là bị trúng tà. Cho nên, bất luận thế nào anh ta cũng phải làm rõ sự thật.
Quả nhiên, Tiểu Hạ ngầm đồng ý.
“Kì thật nói đi nói lại thì cô cũng không thể trách hắn được.” Vạn Lí nói đỡ cho Nguyễn Chiêm, “Bản tính của mỗi người khác nhau, Nguyễn Chiêm là một người khá khó hiểu. Ngay cả tôi đến bây giờ cũng không hiểu được hết con người hắn. Nhưng không ngờ cô lại có thể nhìn thấu sự giả vờ của hắn ngay lập tức. Tài thật!”
“Thôi đi, không nhìn thử xem tôi là ai à?”
“Đúng rồi, ưu điểm lớn nhất của cô là có trực giác nhạy bén, cô nên chọn làm đồng nghiệp của tôi mới phải. Thật đáng tiếc khi cô lại đi làm luật sư.”
“Anh còn khen gì thì khen hết một lèo đi!”
“Thế thì nói cả đêm cũng chẳng hết. Hay là nói chuyện của Nguyễn Chiêm đi. Cô có hứng thú muốn biết tại sao chúng tôi lại là bạn, và vì sao tôi nói hắn có khả năng ngoại cảm không?”
“Không!” Tiểu Hạ giận dỗi, nhưng trong lòng tò mò đến ngứa ngáy.
“Vậy coi như nghe một câu chuyện cũ trước khi đi ngủ nhé! Tôi với hắn là bạn bè đã nhiều năm. Trên thực tế, chúng tôi quen nhau từ khi lên bảy, đến giờ cũng đã hai mươi tư năm rồi. Hắn không phải là con ruột của bố hắn, mà được ông ấy nhặt về lúc hắn năm tuổi. Sau đó, ông ấy nhận nuôi hắn. Chẳng biết hắn có nhớ những chuyện trước năm năm tuổi hay không, dẫu sao hắn cũng chưa từng kể. Bố nuôi của hắn vốn là một đạo sĩ. Lúc nổ ra cuộc Cách mạng văn hóa, phải lật đổ những thứ yêu ma thần thánh, bài trừ tất cả mê tín dị đoan phong kiến, ông ấy đành phải hoàn tục, sau đó về sống ở thị trấn của chúng tôi. Ông ấy rất có trình độ về phương diện văn hóa cổ và các thứ học thuật linh tinh. Ngay đến cái tên của Nguyễn Chiêm cũng được lấy từ sách cổ đấy.”
“Anh đừng nói nhăng nói cuội, anh ta chẳng có gì huyền bí, ngoài cái tên có cảm giác hơi kỳ cục.”
“Cô không biết đấy thôi, tên hắn xuất phát từ cuốn sách ‘Nguyễn Chiêm gặp ma’ đời nhà Tần. Nghe nói, vị Nguyên Chiêm thời cổ đại này là một người theo chủ nghĩa vô thần vô thánh, sau đó đã gặp một người tranh luận với ông ta. Cuối cùng, người nọ tranh luận thua, nhưng lại cho Nguyễn Chiêm biết mình chính là ma, rồi biến hình đi mất. Nguyễn Chiêm sợ đến mức đổ bệnh, về sau qua đời. Tôi không biết vì sao bố nuôi của Nguyễn Chiêm lại đặt cho hắn cái tên này, có lẽ chưa biết chừng đó là một cách ẩn dụ, rằng Nguyễn Chiêm có một khả năng trời phú nào đó. Giống như cô sinh vào mùa hạ nên gọi là Tiểu Hạ. Còn bố mẹ tôi hi vọng tôi có thể ‘bay xa vạn dặm’ nên đặt tên tôi là Vạn Lí.”
“Làm sao anh biết anh ta có khả năng đó?” Đêm đã khuya, Tiểu Hạ không dám nói ra chữ ‘ma”, nhưng đây lại là điều khiến cô tò mò nhất về mối quan hệ giữa Vạn Lí và Nguyễn Chiêm.
“Năm bảy tuổi quen cậu ta thì tôi mới biết. Năm ấy, trường bọn tôi xảy ra một chuyện lạ. Sau đó, khi tôi lên Đại học lại có vài chuyện kỳ dị. Ngặt nỗi, tôi tạm thời không thể nói với cô được. Hiện giờ trạng thái tâm lý của cô không ổn định, sẽ dọa cô mất. Có cơ hội tôi sẽ kể cô nghe sau. Tóm lại, tin tôi đi, đúng là Nguyễn Chiêm nhìn thấy được những thứ chúng ta không thể nhìn thấy, hơn thế còn có thể xua đuổi chúng đấy.”
“Anh không sợ à mà còn làm bạn với anh ta?”
“Sợ chứ! Sao lại không sợ! Có điều, tính tò mò của tôi quá mạnh, đã chiến thắng cả nỗi sợ hãi. Dù sao đi nữa, chúng tôi thật sự rất có duyên với nhau. Hai đứa học cùng lớp từ hồi tiểu học đến tận cấp hai. Lên cấp ba, chia lớp thành nam nữ riêng, chúng tôi lại ngồi cùng bàn. Lúc tôi đang học cấp ba, cả nhà tôi chuyển đến Trùng Khánh, nhưng tôi vẫn thư từ qua lại với hắn vẫn còn ở dưới quê. Về sau hắn không hồi âm cho tôi, tôi tưởng chúng tôi đã mất liên lạc, ai dè, tôi lại gặp lại hắn khi học Đại học ở Bắc Kinh, và còn là cùng khoa nhé.”
“Anh ta cũng học tâm lý học?” Tiểu Hạ lấy làm kinh ngạc. Chẳng trách Nguyễn Chiêm biết giả vờ như vậy, nhưng cũng không thoát được ‘mắt thần’ của Nhạc Tiểu Hạ cô.
“Ừ. Chỉ là, tốt nghiệp xong hắn lại lặn mất tăm. Mãi về sau, tôi đến thành phố này làm việc, không ngờ lại gặp hắn. Lúc đó, hắn đã mở quán bar kia, cũng chẳng rõ tại sao hắn không theo nghề đã học. Cơ mà, cô thấy đấy, loanh quanh luẩn quẩn, chúng tôi vẫn sẽ gặp được nhau. Ông trời đã định chúng tôi là bạn bè rồi, chẳng chạy thoát được đâu.”
“Nghe cứ như là anh theo đuổi anh ta suốt ấy.” Tiểu Hạ nói móc Vạn Lí.
“À, nói ra thì giống thật. Con người hắn rất thụ động trong tình cảm. Tôi nghĩ nếu không phải là vì thời gian chúng tôi quen biết nhau quá lâu, tôi lại là một người tốt bụng và tâm lý, thì hai bọn tôi rất khó trở thành bạn bè.”
“Tôi lại cho rằng nguyên do là các anh đã làm bạn với nhau từ khi còn rất nhỏ.”
“Đúng vậy. Đây chính là nhân tố quyết định. Cho dù bài xích thế giới bên ngoài như thế nào thì trẻ con luôn dễ dàng kết bạn với nhau. Nếu sau khi trưởng thành tôi mới quen hắn, có lẽ hắn cũng sẽ bề ngoài thân thiết, hòa nhã, nhưng thật ra lại rất khó gần, giống như lời cô nói đó.”
“Nói ra thì đây đều là lỗi của anh. Anh biết rõ tính anh ta như thế mà còn không chịu đi cùng với tôi.” Nhớ lại lời từ chối dứt khoát mà lịch sự của Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ không khỏi cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.
“Cái này cô không hiểu rồi.” Vạn Lí cảm nhận được sự cay cú của Tiểu Hạ, liền vội nói ra suy nghĩ của mình, “Nói sao đi nữa, thì giúp cô là tôi đã bán đứng hắn. Bởi lẽ, tôi từng hứa sẽ không nói ra chuyện của hắn. Hắn giận tôi phản bội lời hứa, nên tôi mà đích thân ra trận thì sẽ hỏng chuyện ngay. Đợi hắn nguôi giận, tôi xuất hiện sẽ có cơ hội hơn.”
“Nhưng anh ta có thể giúp được tôi thật sao?”
“Đã dùng thì không nghi ngờ, mà nghi ngờ thì đừng dùng. Tôi không biết có người nào giỏi hơn hắn hay không, nhưng tôi chỉ quen mỗi mình hắn. Vì vậy, đây cũng là điều duy nhất tôi giúp được cho cô. Cô đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc thật ngon, ngày kia chúng ta đi gặp hắn. Cứ thử thì mới biết được. Thôi, tôi cúp máy đây. Ngủ ngon nhé!”
“Ngủ ngon.”
Sau khi gác máy, Tiểu Hạ lại bắt đầu phiền muộn. Ngủ à? Sẽ lại gặp ác mộng. Mà cô không chịu nổi nỗi sợ hãi cứ lặp đi lặp lại này. Thức sao? Ngày mai cô còn phải đi làm. Không những thế, hiện giờ cả người uể oải nặng nề, rất khó chịu
Thôi vậy! Kệ đi!