Người Trừ Tà

Người Trừ Tà - Chương 4: Lần thứ hai đến quán bar




**********

Dịch: Đỗ



Tiểu Hạ giật mình tỉnh dậy.



Lại là ác mộng, ác mộng lại tới hành hạ cô.



Tiểu Hạ đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân. Cô rất muốn vén chăn, xuống giường đi lấy một cốc nước, nhưng lại không dám rời khỏi ổ chăn. Ít nhất hơi ấm này còn cho cô chút cảm giác an toàn. Đồng hồ huỳnh quang trên tủ đầu giường hiển thị thời gian là 2 giờ 40 phút sáng. Ánh sáng lờ mờ của kim đồng hồ lập lòe, cộng thêm tiếng tích tắc tích tắc khiến con người ta cảm thấy giống như có thứ gì đó đang tiến đến gần mép giường.



Điều đó làm cho Tiểu Hạ càng vùi sâu vào trong chăn hơn, cuối cùng rúc hẳn cả người vào trong chăn, chẳng nghe thấy được tiếng gì khác ngoài nhịp tim của mình.



Cô không nên tham rẻ mà thuê căn phòng nhỏ khuất sáng, ngay cả ánh mặt trời cũng không rọi tới được này. Lúc trước thì không sao, nhưng dạo gần đây, cô không tài nào ngủ yên giấc sau khi nhận vụ án kia. Có lẽ cô nên kết hôn hoặc tìm một người bạn trai để sống cùng, vậy thì sẽ không sợ hãi thế này nữa. Tuy chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cảm giác chân thực không phải là thứ mà người nhát gan như cô có thể chịu đựng được.



Hay là chọn Vạn Lí nhỉ? Phải cái, bọn họ quá hiểu nhau. Chỉ nghĩ đến việc nằm cùng giường với người như anh ta thôi, Tiểu Hạ đã cảm thấy ngượng ngùng đến nổi gai ốc. Không được, không được, phải đổi một người khác. Hay là… Nguyễn Chiêm?



Cái tên Nguyễn Chiêm khiến Tiểu Hạ hoảng hốt, thậm chí còn vượt xa cả nỗi sợ hãi khi gặp ác mộng.



Tại sao cô lại nghĩ đến anh? Cô vừa mới gặp người đó cách đây vài tiếng đồng hồ, hơn nữa ấn tượng còn chẳng tốt đẹp là bao. Lẽ nào bởi vì mới gặp nên suy nghĩ về anh vương lại trong ý thức? Chắc chắn là vậy rồi.



Nhưng Nguyễn Chiêm có khả năng ngoại cảm thật sao?



Vạn Lí sẽ không lừa cô, nhưng Tiểu Hạ quả thực không nhận thấy Nguyễn Chiêm có khả năng đó. Trực giác của cô xưa nay luôn chính xác, không có lí do gì để sai sót trong lần này. Song, nếu sai thì sao? Nguyễn Chiêm thật sự có khả năng ngoại cảm? Thế chẳng phải là anh sẽ giúp được cô ư?



Vì sao cô đã tìm được anh rồi mà không nói với anh lấy một câu?



Tiểu Hạ là thế, cô luôn bỏ dở giữa chừng khi gặp chuyện. Nếu nói chuyện với Nguyễn Chiêm, biết đâu khả năng ngoại cảm của anh có thể giúp được cô. Nếu không được thì cũng chẳng mất gì, còn tốt hơn không có nơi nhờ vả sau khi gặp ác mộng.



Cô quả thật đã hết cách, cũng đã thắp hương cầu Phật, nhưng chắc hẳn là Phật Tổ rất bận nên không quan tâm được tới cô. Cô phải nghĩ cách khác, bằng không cô sẽ bị suy nhược thần kinh mất. Chưa đợi đến lúc vụ án kết thúc hoặc trưởng phòng trở về giao vụ án cho người khác thì có lẽ cô đã “đơ” rồi.



Không thì ngày mai cô đi gặp Vạn Lí trước đã, xem có phải là vấn đề tâm lý hay không. Nếu không được thì hẵng tìm Nguyễn Chiêm thử xem. Tuy không mấy đáng tin nhưng dẫu sao cứ “còn nước còn tát”.



Hôm sau, Tiểu Hạ không tìm thấy Vạn Lí. Điều này thậm chí còn khiến cô tưởng rằng anh ta đang né tránh cô. Tuy nhiên, sau đó cô nhớ ra chuyện Vạn Lí được mời làm giảng viên vào mỗi thứ Ba hàng tuần. Thế là, cô đành trốn làm, một mình đi đến quán bar “Người về trong đêm”.



Lúc cô đến nơi mới chỉ có 2 giờ chiều. Từ xa, cô đã nhìn thấy Nguyễn Chiêm đang mở cửa quán. Anh có nước da màu lúa mạch khỏe khoắn, hoàn toàn không có vẻ nhợt nhạt bệnh tật mà động vật ngủ ngày thức đêm nên có.



“Bây giờ đã vào trong quán được chưa anh?” Tiểu Hạ đứng cách Nguyễn Chiêm ba mét và hỏi.



“Tôi vừa mới mở cửa, vẫn chưa chính thức đón khách. Cơ mà… được thôi!” Nguyễn Chiêm làm động tác “mời vào”. Anh khẽ cau mày, nhận ra cô gái này là vị khách lạ đến quán vào tối hôm qua. Nhưng tại sao tối qua cô không nói gì với anh, hôm nay lại chạy đến đây sớm như vậy? Hi vọng không phải là cô quấn lấy anh hoặc mang phiền toái đến cho anh là được.



Tiểu Hạ bước vào quán, bởi vì không có ai nên bên trong vắng tanh. Hơn nữa, do toàn bộ kính trong quán đều là loại kính thủy tinh nghệ thuật, nên ánh mặt trời buổi chiều về căn bản không chiếu được vào bên trong. Toàn bộ không gian trong quán đều tối om. Trên vách tường đối diện có treo một chiếc ống trong suốt, bài trí theo hình Bát Quái lớn. Tối qua, có lẽ là bởi ánh đèn nên cô không nhìn thấy nó, hiện giờ tối thui thì lại nhìn thấy rất rõ.



Rất lâu sau, Nguyễn Chiêm mới đi vào. Song, Tiểu Hạ không hề căng thẳng khi ở một mình trong không gian kín bưng và vắng lặng, cũng chẳng sợ hãi giống như mọi khi. Điều đó khiến cô cảm thấy có lẽ phán đoán của mình ngày hôm qua rất hời hợt đại khái. Người đàn ông Nguyễn Chiêm này cũng có tí “chuyên môn”.



“Nhân viên phục vụ của anh đâu?”



“Bọn họ là sinh viên làm thêm. Nếu cô đến tìm họ thì sau 4 giờ chiều hãy đến.”



“Không, tôi không tìm họ. Nhưng hình như chỗ này của các anh nửa đêm mới đóng cửa, liệu như thế có ảnh hưởng đến việc học của họ…” Tiểu Hạ chợt im bặt, lát sau mới nói tiếp, “Tôi xin lỗi, tôi hỏi vớ vẩn quá. Do thói quen nghề nghiệp của tôi. Rõ thật là đáng ghét.”





Thấy Nguyễn Chiêm đã đi vào trong quầy bar, Tiểu Hạ cũng đi tới đó rồi tìm một chỗ ngồi xuống, “Tôi họ Nhạc, Nhạc Tiểu Hạ, luật sư của văn phòng luật sư Trường Không.”



Nguyễn Chiêm ngơ ngác: “Tôi không gây ra rắc rối gì thì phải?”





“Không, không, không phải vậy.” Tiểu Hạ cuống quýt lắc đầu, “Đó chỉ là nghề nghiệp của tôi thôi. Hôm nay tôi đến đây không liên quan gì đến nghề nghiệp của tôi cả. Tôi… tôi… tôi tìm anh là có chút việc. Có được không?”



“Tất nhiên là được rồi. Có điều, cô Nhạc, trước tiên cô muốn uống gì nhỉ?”



“Bình thường mọi người sẽ uống gì vào tầm này?”



“Bây giờ uống rượu thì hơi sớm, hầu hết mọi người sẽ uống cà phê.”



“Tôi không thích cà phê, đắng lắm! Cho tôi cốc nước ngọt vị cam, không thì nước khoáng cũng được.”



Nguyễn Chiêm không nói gì, mà chỉ nở nụ cười, sau đó đưa cho Tiểu Hạ một cốc nước ngọt vị cam. Cô gái này có khẩu vị của trẻ con, rất dễ “đối phó”.



“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Anh hỏi.



“À, anh biết anh Vạn Lí đúng không? Anh ấy nói, anh là bạn tốt của anh ấy. Vì thế, anh ấy bảo tôi đến tìm anh.” Tiểu Hạ ấp úng, cảm thấy thật ngại khi đưa ra lời nhờ vả với một người xa lạ. Tại gã Vạn Lí kỳ cục kia không chịu đi cùng cô, báo hại cô phải một mình đối mặt với sự lúng túng này. Hiện tại, Tiểu Hạ cũng đành phải dứt khoát nói thẳng: “Tôi đang gặp phiền phức, Vạn Lí bảo rằng anh có khả năng ngoại cảm, có thể giúp được tôi.”



Khi nghe thấy cái tên Vạn Lí, Nguyễn Chiêm đã biết là gay go to. Anh gặp phiền toái lớn rồi.



Vạn Lí làm bạn cùng Nguyễn Chiêm đã nhiều năm, cũng là người duy nhất trên đời biết bí mật của anh, nhưng chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì về anh. Tuy nhiên lần này, cho dù Vạn Lí nên rõ hơn ai hết về việc anh có “khả năng” mà không thích nhắc đến, lại càng không thích sử dụng nó nhường nào, thế nhưng tại sao còn muốn “xui” người ta đến tìm anh nhờ giúp đỡ? Cô luật sư Nhạc Tiểu Hạ này là thế nào với Vạn Lí mà có thể khiến anh ta phản bội lời thề? Hay cô đã gặp chuyện gì không thể giải quyết được? Điều đó có liên quan gì đến việc ngọn lửa dương khí trên người cô khá yếu ớt?



“Tôi rất vui khi có thể giúp được cô Nhạc, chỉ sợ tôi có lòng mà không có sức thôi.” Vô vàn suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu Nguyễn Chiêm, nhưng trên mặt anh vẫn là nụ cười hiền, “Chi bằng cô nói cô gặp phiền phức gì trước đã, để xem tôi có giúp được cô không?”



Tiểu Hạ do dự chốc lát rồi kể hết cho Nguyễn Chiêm nghe về những cơn ác mộng khó hiểu, những ảo giác và những cảm giác quái lạ từ sau khi cô nhận vụ án kia. Cô nhìn vào mặt Nguyễn Chiêm, hi vọng có được chút thông tin, nhưng vẻ mặt anh rất bình thản, đôi mắt hệt đầm nước đen sâu thẳm, như thể bất cứ thứ gì bị ném vào đó, cũng sẽ biến mất tăm ngay lập tức, chẳng để lại dấu vết.



“Có phải tôi bị trúng tà không?” Cô hỏi.



“Trúng tà?” Nguyễn Chiêm mỉm cười giống như không tin, “Cô Nhạc là luật sư, hẳn là rất tỉnh táo, rất logic, sẽ không tin những lời vớ vẩn đó chứ? Theo tôi thấy, có thể là do quá áp lực, và còn chịu một vài vài ám thị tâm lí thụ động. Tôi không phải là bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp như Vạn Lí. Song, tôi nghĩ cô đừng nên cả nghĩ, cứ tránh xa chuyện này, thả lỏng thì sẽ tốt hơn.”



“Nếu được thế thì đã tốt, nhưng tiếc là hiện tại tôi đã không thể buông tay.”



“Vậy thì… e rằng tôi lực bất tòng tâm rồi.” Nguyễn Chiêm nói với giọng điệu mang theo sự tiếc nuối, “Cô là bạn của Vạn Lí, thì cũng là bạn của tôi. Tôi thật sự hi vọng có thể làm được gì đó cho cô, nhưng tiếc rằng, quả thực tôi không làm được.”



“Anh không muốn giúp tôi!” Tiểu Hạ thốt lên.



“Không, không, tôi rất sẵn lòng, tôi mong mình có thể, nhưng… tôi không biết Vạn Lí đã nói với cô thế nào. Rất có thể là anh ta đã nói quá lên. Chẳng qua, bình thường tôi có đọc mấy quyển sách phong thủy, Chu Dịch. Đây chỉ đơn thuần là sở thích, về căn bản tôi chẳng có năng lực đặc biệt gì đâu. Cô đừng nghe anh ta nói linh tinh.”



“Anh thật sự không giúp được tôi sao?”



“Tôi rất tiếc.”



“Xin anh hãy giúp tôi với!” Tiểu Hạ nài nỉ. Thật ra, với cái tính nóng của cô thì cô nên quay đầu bỏ đi từ lâu. Huống hồ càng nói chuyện với Nguyễn Chiêm, trực giác của Tiểu Hạ càng mách bảo rằng Vạn Lí đã nói đúng. Nguyễn Chiêm chắc chắn có cách, chẳng qua anh không chịu giúp đấy thôi. Cô không nên nhiều lời với loại người vô tâm này nữa. Ngặt nỗi, “có bệnh thì vái tứ phương”, cô không thể không ăn nói khép nép.



“Tôi xin lỗi.”



Thấy Nguyễn Chiêm vẫn giả vờ trưng ra dáng vẻ vô tội, Tiểu Hạ biết có nói gì cũng vô ích.



“Thôi được, coi như tôi chưa từng đến đây. Tạm biệt.” Cô bực mình đi ra khỏi quán, cố tình không trả tiền cốc nước ngọt cho Nguyễn Chiêm, còn nghĩ bụng biết thế đã uống chai rượu đắt nhất của anh. Dẫu sao thì tổn thất về vật chất có thể bù đắp cho tổn thất về tinh thần. Không để người như anh mất chút “máu” thì ngẫm ra thật không cam tâm.



Nguyễn Chiêm đưa mắt nhìn Tiểu Hạ rời đi, chẳng hề cảm thấy áy náy. Cô gái này dính phải thứ dơ bẩn, có hóa giải được hay không đều phụ thuộc vào sự may mắn của cô, chứ liên quan gì đến anh? Nguyên tắc đầu tiên trong đời anh là dứt khoát quách kệ những chuyện giời ơi đất hỡi, yên ổn lo lấy thân là được.



Về phần gã Vạn Lí khốn kiếp phản bội bạn bè kia, anh không thèm bận tâm. Nguyễn Chiêm tin rằng anh ta sẽ tự dẫn xác đến để giải thích.