Người Trong Lòng Là Một Tai Họa

Chương 41




Edit: Rby

Beta: An Nhiên

Ngày diễn ra hôn lễ khách khứa tụ tập sôi nổi chúc tụng hai tân lang bận tối mày tối mặt. Triệu Lý hoà trong không khí vui mừng cũng mong sớm ngày được ôm người yêu về nhà, cậu ta nhìn Thang Nguyên đang ở kế bên che miệng cười trộm.

Nghe tin Văn Thu kết hôn, Lưu Chi Hàng kéo Liên Dã nhanh chóng bắt chuyến bay gần nhất di chuyển suốt một đêm cùng nhau bôn ba bận tới bận lui.

Nhìn bóng dáng bận rộn của Lưu Chi Hàng, đáy lòng Liên Dã cũng trở nên mềm mại như muốn tan chảy ra. Văn Thu đánh anh ta một cái cổ vũ: “Nhanh cố gắng nhé.”

Gương mặt Liên Dã bình thường ít khi cười nói lúc này cũng trở nên tươi tỉnh khiến băng tuyết cũng tan chảy: “Nhất định rồi.”

Chu Thế Lê vẫn giống như ngày thường, anh ta cáo già không hành sự giống con người luôn tìm cơ hội gây ra chút náo loạn* kéo Triệu Dung chuồn đi mất khiến cho Tống Mãn Đường tức đến mức giậm chân.

*Raw nó ghi là 狗了吧唧地捣了点乱

Văn Thu bất đắc dĩ cười nhìn bọn họ ầm ĩ.

Tay nắm trong tay chắn đi tia sáng sáng đến mức hơi loá mắt, khoé môi giương lên thành hình vòng cung. A, trời hôm nay đẹp thật.

Văn Thu nhìn thấy người đàn ông đến cùng với mẹ Văn, là người đàn ông từ lúc mình có ký ức tới nay đã luôn xuất hiện – thanh mai trúc mã của mẹ. Người đàn ông sau khi vợ cả qua đời, một mình cùng với con gái lớn duy nhất ở bên cạnh mẹ hai mươi năm trời.

Văn Thu vui mừng kéo tay mẹ Văn vỗ vỗ để cổ vũ rồi lại kéo tay người đàn ông qua mang tay của mẹ đặt vào lòng bàn tay khô ráo của ông ấy, cậu nén lại nước mắt đang dâng lên trên khoé mi: “Chú Ngô, về sau mẹ con đều trông cậy vào chú.”

Mẹ Văn quay đi không nhìn anh, bà không nhìn ai cả mà lướt qua đám đông nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chim chóc bay qua bầu trời xanh thẳm.

Khoé mắt long lanh đã bán đứng bà.

Người đàn ông cũng không quá để ý dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thoáng qua cái ót mẹ Văn quay về phía mình, nụ cười nơi khoé miệng càng thêm nhẹ nhàng. Như cây cối mang lại sức sống mới, ông kiên định mà nhìn lại Văn Thu và lời nói lại càng thêm phần kiên quyết:

“Yên tâm nhé Tiểu Thu. Chú sẽ như vậy. Chú nhất định sẽ đối xử với Văn Nhạn thật tốt, con cứ yên tâm.”

Sau hôn lễ, Văn Thu thành công bị chồng của mình đến tận công ty của mình đào đi. Trước lúc đi Chu Thế Lê lại bắt đầu lên cơn diễn xuất, anh ta nước mắt lưng tròng luyến tiếc sự ra đi của Văn Thu và còn dùng mọi cách cường điệu rằng bản thân không rời xa được Văn Thu, không có Văn Thu giống như tự chặt đứt một tay rồi sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Văn Thu nghe xong nổi hết cả da gà, Tống Mãn Đường thì trợn trắng mắt tức tới mức muốn đánh người.

Nhìn tư thế hai bên thương nghiệp đối đầu như sắp sửa gây ra ầm ĩ, Văn Thu bất đắc dĩ phải giảng hoà. Anh bàn giao xong công việc thì lôi kéo Tống Mãn Đường nhanh chóng rời khỏi tránh cho cậu chưa ăn no cơm đã tức tới no bụng.

Mặc dù đều cùng nhà chó nhưng mà hồ ly vẫn gian xảo hơn.

Văn Thu được sắp xếp cho ở tầng hai mươi hai của Tống thị, Tống Mãn Đường ở tầng hai mươi ba. Lúc ở công ty hai người không được làm hành động thân mật gì gây khả năng làm bại lộ mối quan hệ, đương nhiên đây là yêu cầu của Văn Thu. Tống Mãn Đường tỏ vẻ rất tủi thân, hận đến mức khóc thút thít.

Mỗi khi Tống Mãn Đường dùng ánh mắt chó con vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm mình tỏ vẻ kháng nghị, Văn Thu luôn chỉ có thể ngoan ngoãn kiềm lại lòng xoa xoa đầu cún rồi kiên nhẫn dỗ dành cậu nhưng kết cục cuối cùng luôn là bị ăn sạch sẽ.

Như vậy cũng miễn cưỡng chống đỡ được một khoảng thời gian. Càng về sau thời gian chống đỡ được lại càng ngắn, Văn Thu lại suy nghĩ biện pháp khác hoặc là tăng thêm phúc lợi.

Liên tục như vậy khiến cho Văn Thu rời giường cũng khó khăn, Tống Mãn Đường lại cảm thấy rất mỹ mãn mà đảm nhiệm chức vị tài xế cho anh.

Buổi sáng đèo Văn Thu đến thả ở bến xe công cộng gần nhà, đương nhiên, đây cũng là do Văn Thu yêu cầu.

Để không bị bại lộ, đồng chí Văn Thu đã phí không ít nỗ lực.

Quả thật, giấy mãi mãi không gói được lửa.

Đồng nghiệp làm việc cùng tầng hai mươi hai vừa bước lên xe buýt liếc mắt một cái đã nhận ra xe hơi cao cấp giá trị lại xa xỉ của ông chủ nhà mình cùng với một người vừa xuống xe đã lập tức lén lút nhìn đông nhìn tây – Văn Thu. Lúc đóng cửa xe còn hôn ông chủ nụ hôn tạm biệt nữa.

Nhìn thấy bí mật kinh thiên động địa này đồng nghiệp như hận không thể cưỡi lên trời cao, cả đường chạy bước nhỏ chạy tới công ty gấp gáp không chờ nổi muốn chia sẻ cho mọi người bí mật chấn động này.

Tin đồn luôn lan truyền với tốc độ rất nhanh có thể so với tốc độ của gió, đủ loại phiên bản thêm mắm dặm muối.

Lúc truyền tới tai Văn Thu, anh đã biến thành một tiểu tam vô sỉ cặp kè với ông chủ vừa đón tân hôn.

Văn Thu đành chịu, Văn Thu đớn lòng.

Cuối cùng, Tống Mãn Đường phải đích thân ra mặt đính chính. Văn Thu lại từ tiểu tam ham hư vinh, trơ trẽn, phá hoại gia đình người khác trong miệng mọi người thăng cấp thành bà chủ Tống thị.

Một phen nỗ lực của Văn Thu hoàn toàn uổng phí, Văn Thu trong lòng càng đau đớn nhưng Văn Thu không nói.

Tất cả nỗ lực bỗng chốc quay lại thời gian trước giải phóng.

Trong văn phòng chủ tịch, Tống Mãn Đường ôm Văn Thu cười đến run cả người. Văn Thu thở dài bóp chặt lỗ tai cậu cưỡng ép không cho cậu cười nữa để chừa lại cho mình chút mặt mũi.

Tống Mãn Đường nhịn cười gật đầu nhưng khoé môi mím chặt lại cong lên thẳng tắp, ý cười nơi đáy mắt muốn che cũng che không được. Bả vai run rẩy không ngừng, tiếng cười bị kiềm lại khiến cho lồ ng ngực không ngừng rung động đến cả Văn Thu đang dựa trong lồ ng ngực cậu cũng muốn rung theo.

“… Muốn cười thì cười đi, đừng có nhịn tới hỏng người…”

Không chờ anh nói hết lời, Tống Mãn Đường dúi đầu vào cổ anh bắt đầu tiếp tục kêu như tiếng máy may:

“Phụt… ha ha ha ha ha ha ha…”

“…”

Văn Thu cạn lời nhìn trần nhà, lòng Thu Thu đớn quá.

Có một ông chồng ngốc nghếch như thế biết làm sao bây giờ, phải chiều theo thôi, sao mà rời xa được nữa.