Người Trong Lòng Là Một Tai Họa

Chương 40




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chuang

Beta: An Nhiên

Tống Mãn Đường không cam lòng, chiêng trống rùm beng lập ra kế hoạch thứ hai. 

Buổi đêm cuối hạ, đèn đuốc nơi mặt đất quá nhiều làm ánh sao trên bầu trời cũng bị che lấp chỉ sót lại vài ngôi sao lác đác mờ ảo không thấy rõ. 

Tống Mãn Đường kéo Văn Thu mười ngón tay đan nhau đi bộ trong khu vui chơi ban đêm. Nghe nói đêm nay có biểu diễn pháo hoa, hai người họ cũng đến chung vui. 

Tay trái của Tống Mãn Đường không ngừng vuốt v e hộp nhung trong túi và suy nghĩ xem thời cơ nào mới thích hợp nhất. 

Văn Thu bị đám người đang ồn ào ở cách đó không xa thu hút sự chú ý. 

“Chúng ta sang bên kia nhìn xem.” 

Hai người bọn họ nhắm chuẩn khoảng trống rồi chen lên đằng trước nhất, có người đang cầu hôn. 

Tống Mãn Đường lập tức vui vẻ nhếch mày, đây chẳng phải là buồn ngủ mà có người kê gối cho sao. Lát nữa chờ khi người ta cầu hôn thành công thì sẵn không khí này Văn Thu vui vẻ đồng ý luôn cũng không chừng. 

Quá tốt luôn rồi, quá tốt luôn rồi.

Tống Mãn Đường xoa cằm không ngừng gật gù giống như đã thấy được hình ảnh Văn Thu gật đầu đồng ý, cậu cũng đã chuẩn bị xong xuôi cho khởi đầu vui vẻ. 

Nhưng theo một động tác, ảo tưởng của cậu đã bị đánh vỡ hoàn toàn. Cô gái được cầu hôn không đồng ý, cô ấy xoay người đi thẳng mất bóng khỏi đó! 

Trong đầu Tống Mãn Đường lập tức vang lên chuông cảnh báo, bọn họ không thành vậy mình phải làm sao bây giờ đây?! 

Văn Thu nhìn cảnh tượng khiến người ta thổn thức mà không ngừng lắc đầu: “Đây là tác hại của việc cầu hôn trước đám đông, thật là đáng sợ. Hơn nữa, người được cầu hôn rất dễ bị đạo đức trói buộc, đầu óc nhất thời mơ màng mà đồng ý. Đây còn không phải là làm trò cười ư, còn rất dễ xấu hổ trước đám đông, không ổn không ổn.” 

Mặt Tống Mãn Đường đầy vẻ phức tạp muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói: “…” 

Lần thứ hai cầu hôn tuyên bố thất bại, chết từ trong trứng. 

Tống Mãn Đường: Mau cứu đứa bé đi mà! 

Trời đầu thu hơi se lạnh nhưng lại rất dễ chịu. Khu vườn rộng lớn nở rộ từng bụi từng khóm hoa, chúng vẫn chưa mất đi vẻ rực rỡ khi mùa thu đến mà trái lại càng thêm yêu kiều hơn. Phòng tiệc sáng rực ánh đèn cũng có bóng dáng của hoa tươi trong vườn ở khắp nơi, nghệ thuật kết hợp được thể hiện trọn vẹn hết sức lãng mạn. 

Mấy ngày trước Tống Mãn Đường đã kéo Văn Thu đi thử đủ loại quần áo, thể hiện rõ là rất long trọng. Nhưng cậu lại nói với Văn Thu đừng cảm thấy căng thẳng, chỉ là một buổi tụ tập rất nhỏ mà thôi rồi au đó lại tiếp tục điên cuồng thử quần áo, thậm chí đặt may riêng khiến Văn Thu chẳng hiểu một cái gì cả. 

Đến khi Văn Thu được dắt đi vào phòng tiệc thì phát hiện ra rất nhiều gương mặt quen thuộc. 

Triệu Dung kéo Chu Thế Lê kích động đi qua vỗ bả vai anh, cô còn nghịch ngợm nháy nháy mắt với anh: “Bữa nay đẹp trai quá nha. Mặc dù bình thường cũng rất đẹp trai.” 

Văn Thu mỉm cười liếc nhìn Chu Thế Lê đúng mực đứng cạnh cô: “Đang ở trước mặt bạn trai mà khen người đàn ông khác đẹp trai thì e rằng anh Chu sẽ tức giận đấy nhé~” 

Triệu Dung liếc nhìn anh bạn trai một cái rồi tùy ý khoát tay nói: “Anh ấy không dám đâu. Không tin thì anh hỏi anh ấy thử?” 

Thấy mọi người đều nhìn mình lom lom, Chu Thế Lê bày ra nụ cười thương hiệu, rõ ràng là rất ôn hòa rất đẹp trai nhưng lại khiến người ta có một cảm giác giống cáo già: “Dám thì không dám. Bình thường ghen tuông gì đó, có tính sổ cũng phải về nhà rồi tính sau.” 

Sau đó bày ra biểu cảm hiểu hết rồi chứ. 

Triệu Dung không biết nghĩ tới cái gì, hai má hiện lên hai mảng đỏ ửng cũng một chín một mười với hoa tươi diễm lệ trong đại sảnh. 

Văn Thu nở nụ cười xấu xa rồi dài giọng kéo dài một tiếng ồ: “Hiểu rồi, hiểu rồi.” 

Chỉ thấy mặt Triệu Dung càng đỏ hơn, ánh mắt hờn dỗi trừng mấy người họ một cái rồi còn đạp Chu Thế Lê một đạp. 

Quần là áo lượt, chén chú chén anh, nhìn đến đâu cũng toàn là những gương mặt quen thuộc. 

Văn Thu lờ mờ đoán được gì đó. Bữa tiệc tiến hành được một nửa, Tống Mãn Đường dắt tay Văn Thu đi vào chính giữa đại sảnh. Lúc này đèn đuốc bốn phía chợt tắt ngóm, chính giữa trở thành tiêu điểm. 

Lúc này có người đưa lên một bó hoa hồng xinh tươi thơm ngào ngạt với sự kiều diễm ướt át, viền cánh hoa lóe lên giọt nước lấp lánh. 

Tống Mãn Đường ôm hoa hồng chậm rãi quỳ một gối xuống, hô hấp của Văn Thu cũng nín lại theo động tác của cậu. 

Tống Mãn Đường nhìn Văn Thu cũng nhìn người yêu của mình, trong mắt cậu lúc này chỉ có thể chứa được một mình anh và giờ đây những sự vật xung quanh đều biến mất. Tống Mãn Đường biết mình đang căng thẳng vô cùng, cậu nghe giọng nói của mình vang lên. 

“Văn Thu, chắc chắn anh đã đoán ra em muốn làm gì nhưng em vẫn muốn nói. Từ hồi đại học em đã thích anh, rất thích rất thích. Mặc dù em đã may mắn trở thành người yêu của anh.” 

Nói xong cậu lắc lắc đầu: “Nhưng em vẫn cứ cảm thấy không đủ chút nào, em muốn trở thành chồng anh, bạn đời của anh, có thể nắm tay anh đi hết quãng đời này.” 

“Vậy nên… Thu Thu, anh có bằng lòng, bằng lòng trở thành… chồng của em không?” Tống Mãn Đường hỏi vô cùng dè dặt, trái tim thấp thỏm bất an khẽ xoắn lại. Nếu Văn Thu không muốn thì cậu sẽ tiếp tục cố gắng. 

Vào lúc Tống Mãn Đường cảm thấy thời gian có hơi ngưng đọng thì Văn Thu đã vươn tay về phía cậu nở nụ cười đẹp vô ngần với ánh mắt kiên định: “Anh bằng lòng. Anh bằng lòng trở thành chồng của em, bằng lòng… Nắm lấy tay em.” 

Tống Mãn Đường vui mừng đến độ đồng tử hơi giãn ra chứa đầy ánh sáng, ánh sáng tình yêu của cậu. 

Cậu vội vàng lấy hộp nhẫn bằng vải nhung giấu trong bó hoa cực lớn mở ra rồi cầm lấy tay Văn Thu thành kính đeo vào ngón tay giữa thon dài của anh. 

Trong tiếng vỗ tay vang rền, Tống Mãn Đường đứng dậy ôm thật chặt lấy người yêu của mình như giam anh vào trong lòng, cậu dùng sức lực rất lớn, phảng phất như vậy có thể hòa vào thân thể rồi tan vào máu thịt. 

Văn Thu bị Tống Mãn Đường siết chặt đến thở hổn hển nhưng vẫn mỉm cười trấn an vỗ về lưng cậu. 

Cuối cùng anh thấy mẹ Văn đi tới, dòng lệ Văn Thu cố kìm nén vẫn mất khống chế. 

Thiếu niên mình thích thời đi học, xuôi theo năm tháng trở thành tình yêu rồi lại thành một người khác trước phông nền ảnh màu đỏ. 

“Nào, đôi tân nhân nhìn sang bên này. Cười đẹp lắm.” Tách tách, bức ảnh dừng tại đó, là vĩnh hằng. 

Ra khỏi cục dân chính, Tống Mãn Đường và Văn Thu nhìn nhau cười, tình yêu nơi đáy mắt trào dâng, không khí cũng bị lây dính sự ngọt ngào. 
(ờ thì phông nền ảnh trong giấy kết hôn bên TQ là màu đỏ nhé, kiểu này nè