Từ Kính Nhi mơ màng mở mắt ra, trông thấy màn giường quen thuộc. Nàng chớp mắt rồi ngồi bật dậy, “Động…… Động phòng đâu?!”
Nàng theo bản năng đi xuống giường, chân vừa chạm đất thì liền dẫm trúng thứ gì đó, tức khắc nghe thấy Tôn Phóng hét thảm một tiếng, “A!”
Từ Kính Nhi: “…… Tôn, Tôn đại ca?”
Tôn Phóng xoa bụng, hai mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi.
Nửa đêm hắn lén cõng Từ Kính Nhi về nhà, mệt đến nỗi mắt mở không ra nên nằm phịch dưới đất ngủ luôn.
Ngủ cũng không yên giác mà còn gặp vài cơn ác mộng, không phải bị Thái tử băm cho cá ăn thì chính là bị Thái tử băm cho ngựa ăn, sợ tới mức hắn đang ngủ lại tỉnh, tỉnh xong ngủ tiếp, ngủ tiếp lại tỉnh, khó khăn lắm mới đuổi được Thái tử ra khỏi mộng thì lại bị Từ Kính Nhi dẫm cho tỉnh.
Từ Kính Nhi nhìn đầu tóc bù xù của hắn thì nhịn không được cười, duỗi tay vuốt tóc cho hắn rồi ngượng ngùng nói: “Tôn đại ca, thực xin lỗi, đêm qua rõ ràng ta phải đợi nhưng lại ngủ trước……”
“Không, không sao!” Tôn Phóng động cũng không dám động, ngồi thẳng lưng cho nàng vuốt tóc, tim đập thình thịch.
“Nhưng vẫn không nghe được……” Từ Kính Nhi nhỏ giọng nói, tựa như có chút ủ rũ.
Tôn Phóng thấy thế vội vàng nói: “Không sao, lần sau chúng ta lại đi!”
“Thật á?” Ánh mắt Từ Kính Nhi sáng lên, truy hỏi, “Chừng nào đi?”
Tôn Phóng: “……” Còn, còn muốn đi thật sao?
“Vậy,” Tôn Phóng do dự nói, “Có thể đổi sang nghe người khác không?”
Ta sợ bị Đại đương gia đánh chết. Loading...
Từ Kính Nhi vui vẻ nói: “Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y cũng được.”
Tôn Phóng: “……” Ta, ta cũng đánh không lại Khuất Phong Vân.
Bỗng nhiên cửa phòng “Rầm” một tiếng bị mở ra, Từ Chi Nghiêm đứng ở cửa nhìn Từ Kính Nhi rồi lại nhìn Tôn Phóng.
Từ Kính Nhi sửng sốt: “Cha?”
Từ Chi Nghiêm run tay hỏi: “Ngươi, các ngươi đêm qua ở chung……”
Tôn Phóng nghe lời này hình như cũng không sai nên gật đầu.
Từ Chi Nghiêm đột ngột rút từ phía sau ra một cây chổi lông gà, trừng mắt cả giận nói, “Đồ khốn! Lão phu đánh chết ngươi!”
Sáng nay hắn gặp được Thái tử ở cửa ngự thư phòng, chưa kịp chúc mừng Thái tử tân hôn thì đã bị Thái tử kéo tới hỏi: “Từ tướng, chúc mừng nha, khi nào Tướng phủ làm hỉ sự thế?”
Từ Chi Nghiêm mờ mịt hỏi: “Điện hạ nói thế là ý gì? Cái gì hỉ sự?”
Thái tử cười nói: “Từ tướng còn giấu giếm gì nữa? Từ cô nương đã tìm được phu quân, bản vương cũng rất vui mừng. Đêm qua thấy hai người tình chàng ý thϊế͙p͙, gắn bó keo sơn, không phải sắp có hỉ sự rồi sao?”
Từ Chi Nghiêm cười xấu hổ, cũng không hỏi phu quân hắn nói là ai đã vội vã cáo từ.
Sau khi hắn đi, Cố Lang ra khỏi ngự thư phòng, thấy bóng dáng hắn đi xa liền hỏi Mộ Dung Diễn: “Sao Thừa tướng đi vội thế?”
“Nóng lòng về nhà xem con rể đấy,” Mộ Dung Diễn cười nói, “Trễ chút nữa người ta sẽ chạy mất.”
Cố Lang nghi hoặc: “Con rể? Ai cơ?”
Mộ Dung Diễn giơ tay véo mũi y, “Tôn Phóng chình ình ra đấy mà ngươi không thấy à?”
“Tôn Phóng?” Cố Lang có vẻ bất ngờ, “Hắn thích Từ cô nương sao?”
Mộ Dung Diễn thở dài: “May mà da mặt ta dày, nếu không với tính cách đầu gỗ ngươi thì đến khi ta bạc tóc chắc ngươi cũng chưa biết tâm ý của ta đâu.”
Cố Lang: “……” Sao ngươi tự nhận mình da mặt dày mà thản nhiên đến thế?
Mộ Dung Diễn vừa kéo y về phòng vừa hỏi: “Phụ hoàng đã nói gì với ngươi?”
Cố Lang dừng một chút, có chút mất tự nhiên nói: “Mộ Dung, đừng nấu canh rau đậu hủ nữa được không?”
Mộ Dung Diễn khựng lại rồi giơ tay sờ loạn trêи người Cố Lang.
Cố Lang: “…… Ngươi làm gì thế?”
“Ta tìm xem phụ hoàng cho ngươi thứ gì tốt,” Mộ Dung Diễn mò tay xuống dưới eo nói, “Ngươi còn giúp ông ấy làm nũng với ta nữa à?”
Cố Lang: “……” Ta không phải, ta không có.
Trêи đường trở về, Từ Chi Nghiêm nhớ lại lần trước ở trêи xe ngựa, Từ Kính Nhi cứ nhìn chằm chằm Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm rồi che miệng cười thẹn thùng.
Là Khuất thống lĩnh hay Nguyễn thái y đây?
Hắn vuốt râu trầm ngâm, Kính Nhi sẽ thích ai hơn nhỉ?
Nhưng hắn cũng không quá hiểu rõ con gái mình. Hàng năm hắn bận rộn công việc nên ít có thời gian dành cho nàng, lại càng không biết nàng thích kiểu người gì.
Thỉnh thoảng hắn lại thấy Từ Kính Nhi dựa bàn vẽ tranh, nhưng không vẽ núi hay vẽ sông mà lại kêu hai người hầu nam ôm nhau, nàng vừa vẽ vừa cười.
Thích vẽ tranh sao? Từ Chi Nghiêm nghĩ chẳng lẽ nàng thích người văn nhã giống Nguyễn thái y?
Nhưng hắn lại nhớ có lần Kính Nhi nói giỡn với nha hoàn rằng nàng thích xem người ta đánh nhau, chính là kiểu vừa đánh vừa khóc……
Đánh nhau? Chẳng lẽ nàng thích người oai hùng như Khuất thống lĩnh?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui hết nửa ngày cũng không nghĩ ra Từ Kính Nhi rốt cuộc thích ai hơn, đột nhiên nhớ tới kẻ lần trước không biết từ đâu xuất hiện, cái gì Nhị đương gia của sòng bạc Sơn Hà, tức khắc trong lòng nhảy dựng.
Không…… Không phải chứ?
Tên họ Tôn kia vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt lành gì!
Hắn vội vã chạy về nhà, vừa đẩy cửa ra liền thấy kẻ trốn trong phòng con gái mình chính là tên họ Tôn kia.
“Đồ khốn! Ngươi còn có mặt mũi tới đây à! Lão phu đánh chết ngươi!” Từ Chi Nghiêm đuổi theo Tôn Phóng chạy khắp sân, tức giận đến nỗi chòm râu rung lên, còn đập bể vài chậu hoa.
Chính là cái tên không biết xấu hổ này lần trước còn nói bậy Kính Nhi mang thai với hắn!
Hừ, mặt dày vô sỉ!
“Thừa, thừa tướng,” Tôn Phóng vừa né chổi lông gà vừa khuyên hắn, “Lão nhân gia, ngài bình tĩnh một chút……”
“Cha,” Từ Kính Nhi đuổi theo can ngăn cha nàng, “Cha, Tôn đại ca đã làm gì đâu? Sao cha lại đánh hắn?”
Từ Chi Nghiêm đau lòng nói: “Con còn bao che cho hắn nữa à?! Con nhìn Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y mà xem, có ai không tốt hơn hắn đâu? Sao con lại xem trọng hắn chứ?!”
Tôn Phóng: “……”
“Cha,” Từ Kính Nhi đỏ mặt nói, “Ngài nói bừa gì thế ạ?”
Trong lòng Từ Chi Nghiêm mừng rỡ, tưởng nàng muốn nói mình và họ Tôn kia không có quan hệ gì, “Ta nói bừa? Vậy các ngươi……”
Sau đó hắn liền nghe Từ Kính Nhi nói: “Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y là lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi.”
Từ Chi Nghiêm: “……”
“Cha,” Từ Kính Nhi thấy cha nàng im lặng thì rụt rè hỏi, “Cha làm sao vậy ạ?”
Từ Chi Nghiêm ngơ ngác nói: “Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y…… đều thích nam nhân?”
Từ Kính Nhi gật đầu.
Từ Chi Nghiêm lẩm bẩm: “Thái tử cũng thích nam nhân……”
Từ Kính Nhi lại gật đầu, “Còn thành thân nữa.”
Suýt chút con được nghe bọn họ động phòng rồi!
Từ Chi Nghiêm bỗng nhiên quay sang nhìn Tôn Phóng, chỉ vào hắn nói: “Vậy hắn thì sao? Hắn có thích nam nhân không?!”
Tôn Phóng: “……” Không, ta không thích!