Phiên ngoại
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bóng đêm tĩnh mịch, trong Cố phủ vắng lặng truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng thở dốc khe khẽ.
Cố Lang vùi mặt vào cần cổ Mộ Dung Diễn, mồ hôi trêи trán y hòa lẫn với mồ hôi trêи cổ hắn. Mười ngón tay y níu lấy hỉ phục đỏ chót trêи người Mộ Dung Diễn, lắc lư trêи lưng ngựa gọi không thành tiếng, “Mộ Dung…… Dừng, dừng lại…… Ưm……”
Mộ Dung Diễn khẽ cắn xương quai xanh ửng hồng dưới vạt áo hơi mở ra của y, ôm y càng chặt hơn, “Ngươi phải gọi A Từ dừng lại mới đúng.”
“Ngươi…… Ưm……” Cố Lang bị lắc lư đến nỗi eo mềm nhũn, không khỏi hoài nghi lúc nãy mình bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà lại chịu lên ngựa với Mộ Dung Diễn.
Ngón tay run rẩy của y sờ soạn sau lưng muốn túm dây cương nhưng lại bị Mộ Dung Diễn nắm chặt rồi kéo lên môi hôn nhẹ.
“Ngươi còn đỏ hơn hỉ phục nữa,” Hơi thở nóng hổi của Mộ Dung Diễn phả vào đuôi mắt y, mang theo tiếng thở dốc, “Thật là đẹp……”
Cố Lang hơi ngẩng đầu lên, lấy ngón tay lau mồ hôi trêи cổ hắn, run rẩy nói: “Ngươi cũng đỏ……”
A Từ vẫy đuôi hí vang một tiếng, chạy lung tung vòng quanh bức tường ngập tràn ánh trăng……
*
Tôn Phóng dẫn Từ Kính Nhi ngồi xổm dưới cửa sổ tẩm cung Thái tử, đợi đến canh ba nửa đêm cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì.
“Lạ thật,” Từ Kính Nhi khó hiểu nói, “Sao không có tiếng gì? Thái tử có phải là…… bất lực rồi không?”
Tôn Phóng bất đắc dĩ nói: “Bên trong…… hình như không có ai.” Loading...
“Không có ai?” Từ Kính Nhi nói, “Vậy Thái tử đâu?”
Tôn Phóng lắc đầu khuyên nhủ: “Bọn họ đã không ở đây thì chúng ta đi nhé?”
“Không được,” Từ Kính Nhi không cam lòng nói, “Đã tới rồi sao có thể không nghe thấy gì! Chờ một chút, chắc bọn họ về ngay thôi.”
Nhưng hai người đợi hồi lâu đến khi Từ Kính Nhi ngủ thϊế͙p͙ đi mà Thái tử và Thái tử phi cũng chưa về.
Tôn Phóng cõng Từ Kính Nhi đang ngủ mơ màng vừa chạy ra cổng Đông Cung liền thấy Mộ Dung Diễn giục ngựa đi tới, trong ngực ôm Cố Lang đã ngủ thϊế͙p͙.
Tôn Phóng nơm nớp lo sợ nói: “Đại, Đại đương gia……”
Mộ Dung Diễn nhìn Từ Kính Nhi trêи lưng Tôn Phóng rồi hỏi, “Ngươi ở đây làm gì?”
“Ta, ta……” Tôn Phóng lắp bắp, con ngươi đảo một vòng, “Ngắm, ngắm trăng! Đêm nay mặt trăng thật là tròn!”
Từ Kính Nhi trêи lưng hắn bỗng nhiên giật giật, lẩm bẩm nói: “Thái tử…… Thái tử về chưa? Động phòng…… Ta muốn nghe động phòng……”
Tôn Phóng: “……”
Mộ Dung Diễn ý vị sâu xa ồ một tiếng.
“Không, không phải,” Tôn Phóng vội la lên, “Đại đương gia, ngươi nghe ta giải thích đã!”
Mộ Dung Diễn: “Vậy ngươi nói xem.”
“Ta, chúng ta thật……” Tôn Phóng càng nói càng nhỏ, “Là, là đến ngắm trăng.”
“Sau đó tiện đường nghe động phòng?” Mộ Dung Diễn ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Vất vả cho các ngươi rồi, chờ lâu chưa? Còn muốn nghe không?”
“Không, không nghe,” Tôn Phóng sợ đến mức chân nhũn ra, thậm chí còn hoài nghi ngày mai mình sẽ bị ném xuống ao cho cá ăn, “Chúng ta đi…… đi về trước đây.”
Sau đó liền vội vàng bỏ chạy như bị ma đuổi.
Cố Lang giụi giụi trong ngực Mộ Dung Diễn, nửa mê nửa tỉnh hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì,” Mộ Dung Diễn ôm chặt y nói khẽ, “Về nhà thôi.”
*
Hôm sau lão Hoàng đế đang ăn đùi dê nướng ở ngự thư phòng thì thấy tiểu thái giám chạy vào nói Thái tử và Thái tử phi đến thỉnh an.
“Khụ khụ……” Lão Hoàng đế suýt nữa bị nghẹn, vội vàng nhét đùi dê nướng dưới bàn, thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống thì Thái tử và Cố Lang đã vào.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.” Thái tử kéo Cố Lang quỳ xuống dập đầu với lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế bị thịt lấp đầy miệng: “…… Ừm.”
Thái tử ngẩng đầu hít hít, bỗng nhiên nói: “Phụ hoàng, đùi dê rơi ra rồi kìa.”
Lão Hoàng đế giật mình cúi đầu nhìn, lúng búng nói: “Ở âu? Ơi ở âu?”
Cố Lang: “……” Hắn lừa ngài thôi.
Thái tử: “Không phải trong miệng ngài đó sao?”
Lão Hoàng đế lúc này mới nhận ra mình bị lừa, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, bưng đùi dê dưới bàn lên ăn.
“Không có việc gì thì mau về đi,” lão Hoàng đế gặm đùi dê nói, “Tấu chương phê xong chưa?”
“Có việc ạ,” Thái tử nói, “Con sẽ dặn ngự thiện phòng mua đậu hũ nấu canh rau đậu hũ cho phụ hoàng.”
Lão Hoàng đế: “……”
Lão Hoàng đế yên lặng buông đùi dê xuống, “Ta mới ăn hai cái, uống một chén canh đậu hũ là được chứ gì?”
Thái tử: “Hai cái tất nhiên là hai chén.”
“Ngươi…… Nghịch tử!” Lão Hoàng đế cả giận, “Ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tiểu Cố.”
Thái tử kéo tay Cố Lang nói: “Ngươi là Thái tử phi nên phải đứng về phía ta đấy.”
Cố Lang: “……”
Lão Hoàng đế cầm tấu chương ném Thái tử, “Nói nhảm nhiều quá! Mau ra ngoài!”
Thái tử đành phải bất đắc dĩ đi ra.
Cố Lang lúng túng nhìn lão Hoàng đế, “Hoàng thượng, con……”
Lão Hoàng đế ho một tiếng.
Cố Lang: “…… Phụ hoàng.”
Lão Hoàng đế gật đầu rồi nghiêm trang nói: “Ta cũng biết nó muốn tốt cho ta, muốn ta chịu đựng thời gian này. Nhưng sống chết có số chứ không phải là ăn bao nhiêu thịt.”
Trong lòng Cố Lang chua xót, không biết nên nói gì.
“Trước kia ta sợ ta đi rồi để lại một mình nó quá cực khổ.” Lão Hoàng đế thở dài, “Mấy năm nay triều chính rung chuyển, Lục Bình Sơn, Trịnh Vu Phi lòng lang dạ thú cấu kết với Bắc Kỳ, trong hoàng thành này người có thể tin tưởng chỉ đếm được trêи đầu ngón tay…… Haizz, nó đi trêи đoạn đường này cũng chẳng dễ dàng gì. Ta đau lòng nó, muốn gánh vác dùm nó một chút nhưng ta đã già rồi, lực bất tòng tâm.”
Cố Lang: “Phụ hoàng……”
Lão Hoàng đế nhìn y, đáy mắt hiện lên ý cười: “Nhưng hôm nay nó đã có ngươi. Nó thật sự rất thích ngươi, lúc nào nói về ngươi cũng cười, bao năm rồi ta chưa thấy nó vui vẻ như vậy…… Với tính tình của nó thì đã thích người nào sẽ không buông tay, ta cũng không quản được, chỉ mong sau này ngươi đối đãi với nó tốt một chút.”
Cố Lang thẳng người trịnh trọng nói: “Phụ hoàng yên tâm, đời này con sẽ không phụ bạc hắn.”
“Tốt lắm,” lão Hoàng đế sờ râu gật đầu rồi lại nói, “Vậy ngươi giúp phụ hoàng khuyên hắn đừng nấu canh rau đậu hũ nữa được không?”
Cố Lang: “……”
Ngoài cửa ngự thư phòng, Ngô Lục ôm đao lôi kéo Thái tử tán gẫu, nói một hồi không biết sao lại nhắc đến A Từ.
Ngô Thất nói, “A Từ hình như hơi uể oải, Ngô Lục nói, “Từ đêm qua đến giờ cho ăn gì nó cũng không ăn, chỉ ấm ức dựa vào chuồng ngựa, thỉnh thoảng hí vài tiếng thôi.”
Thái tử: “…… Chắc là đêm qua mệt nhọc quá ấy mà.”
[HOÀN]